Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 145: Chương 107.2








“Họ Bùi, nếu ngươi vẫn là miệng chó không mọc ra ngà voi, vậy thì đừng trách lão nương không khách khí.” Nhíu mày, ánh mắt như đao, bộ dạng Bùi Tập Dạ không sao cả, ngược lại hù dọa cho nữ tử trong ngực hắn sợ hết hồn.





Ánh mắt cẩn thận dao động trên người Bùi Tập Dạ cùng Nhạc Sở Nhân, hình như nữ tử xinh đẹp đã hiểu rõ một chút.





“Lại tức giận? Tính tình càng lúc càng lớn, trẫm dẫn ngươi đi nghỉ ngơi. Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai có đại sự phải làm.” Đứng dậy, Bùi Tập Dạ trực tiếp đi đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, không kiêng dè đưa tay ra cho nàng.





Nhạc Sở Nhân không hề để ý tới tay của hắn, đứng lên hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.





Bùi Tập Dạ cười khẽ, hết sức đáng yêu. Chắp hai tay sau lưng, cũng sải bước rời đi.





Đi ra cung điện, Bùi Tập Dạ đuổi theo Nhạc Sở Nhân, đưa nàng đi tới một tòa cung điện khác, đèn cung sáng ngời. Lúc này hắn không còn lén lén lút lút nữa, trên đường đi gặp tiểu thái giám tay cầm đèn lồng, mọi người đều quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ của mọi người khi gặp hắn đều là kinh hãi.





“Ngày mai muốn làm cái gì? Bọn người Tiểu Thương tử khi nào thì có thể tới? Họ Bùi kia, chắc chắn bọn ngươi đã thương lượng xong, ngươi nói lời phải giữ lấy lời.” Đi về phía trước, Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, nàng vẫn rất lo lắng cho Phong Duyên Thương.





Bùi Tập Dạ đi bên cạnh nàng, bước chân kia nhàn nhã lại có mấy phần ngạo nghễ: “Ở trong lòng ngươi, Trẫm không có một ưu điểm nào, tất cả tính cách đều là ác độc.”





“Trả lời chính xác, ta rất lo lắng ngươi nói không giữ lời.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, cũng không lo lắng lời này đả thương người.





“Ngày sau không dám cam đoan, nhưng lần này ngươi có thể hoàn toàn yên tâm mà giao sự tin tưởng của ngươi cho ta.” Giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của Nhạc Sở Nhân, chọc cho Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu trừng hắn, thế nhưng hắn vẫn cười vui vẻ như cũ.





Đưa Nhạc Sở Nhân vào cung dành cho nàng xong, Bùi Tập Dạ không tiếp tục làm phiền nàng nữa, phân phó cung nhân hầu hạ Nhạc Sở Nhân cho tốt, sau đó hắn lập tức rời đi.





Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân lại càng lo lắng cho Phong Duyên Thương hơn. Tuy hắn đã chuẩn bị đầy đủ nhưng tâm nàng lại không yên, nằm trên giường cũng không ngủ được, đã vô số lần nghĩ tới Phong Duyên Thương đang làm cái gì, có phải đi suốt đêm không? Hay là đang bị vây nhốt?”





Một đêm mơ màng đi qua, mới sáng sớm dường như Nhạc Sở Nhân đã tỉnh dậy. Không chú ý mà xoay xoay cổ lập tức nhìn thấy một người ngồi trên giường êm bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ, khiến cho nàng tỉnh táo trong nháy mắt.





“Đã tỉnh rồi hả? Đứng lên dùng bữa đi, phu quân ngươi đã đến, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.” Là Bùi Tập Dạ, giọng điệu có vẻ lười biếng, mơ hồ còn có chút hưng phấn.





Ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày nhìn hắn một lát, lúc này sắc trời bên ngoài vừa mới hừng sáng, ánh sáng trong phòng còn yếu ớt cho nên cũng không nhìn rõ sắc mặt của hắn.





“Ngươi nói Tiểu Thương tử đã tới? Hắn đang ở đâu?” Cả đêm qua nàng đều nằm mơ, giấc mơ rất lộn xộn lung tung nàng cũng không nhớ rõ, dù sao trong giấc mộng đều là Phong Duyên Thương.





“Bên ngoài Trung Đô.” Bùi Tập Dạ trả lời đơn giản, đối với việc Nhạc Sở Nhân gặng hỏi chuyện Phong Duyên Thương,





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK