Sáng sớm lên đường đến Hộ Quốc Tự, đây vốn là một chuyến đi đơn giản nhưng tất cả hộ vệ lại đi theo.
Tối hôm qua nàng nói với Phong Duyên Thương chuyện nàng vô tình gặp được Diêm Cận vả lại hắn cũng dự định đi Hộ Quốc Tự. Hắn cười đến mê người, sau đó lại nói có Diêm Cận đi theo thì hắn rất yên tâm, sáng hôm sau lập tức có mười sáu hộ vệ đi theo, lại cộng thêm Thích Phong đánh xe, tổng cộng có mười bảy người.
Lần này Phong Duyên Thương không đi cùng nên Đinh Đương đi theo, rất lâu rồi nàng không ra khỏi thành cùng Nhạc Sở Nhân, vì vậy vừa ra khỏi thành nha đầy này rất hưng phấn.
Đẩy cửa sổ ra, gương mặt tròn trịa cười khanh khách rất vui mừng.
Nhạc Sở Nhân khép hờ đôi mắt ngồi dựa lưng vào thành xe ngựa. Tối hôm qua ngủ không ngon, ngủ ở trong ngực Phong Duyên Thương, hắn luôn cử động, cho nên hầu như hắn cũng tỉnh.
Lúc này xe ngựa lảo đảo, làm cho nàng không thể ngủ được.
Ước chừng sau nửa canh giờ, xe ngựa ra khỏi Nam Thành Môn, một người một ngựa đang đứng ở phía trước, người nọ mặc một bộ trang phục màu đen, dáng người cao lớn, không khí xung quanh ấm áp chỉ là xung quanh người hắn có một vòng khí lạnh chỉ cần liếc mắt nhìn nhiệt độ xung quanh sẽ tự động giảm xuống.
Đội ngũ dừng lại, Nhạc Sở Nhân vẫn khép mắt lại như cữ, giống như ngủ thiếp đi.
“Vương phi, là Diêm tướng quân.” Đinh Đương xoay người lắc lắc cánh tay Nhạc Sở Nhân, trong lòng nha đầu này tràn đầy kính sợ đối với Diêm Cận.
Mở mắt, giữa lông mày hơi mệt mỏi, nhưng nghe Diêm Cận đến, ánh mắt sáng lên. Quay người đến gần cửa sổ, liếc mắt một cái đã thấy Diêm Cận dắt ngựa đi tới, nàng cong môi cười một tiếng: “Có phải ngươi đợi rất lâu rồi không?”
Nhìn gương mặt lộ ra khỏi cửa sổ, hai mắt sáng trong, gương mặt lười biếng, dáng vẻ như vậy đặc biệt quyến rũ động lòng người.
“Hai khắc đồng hồ.” Diêm Cận trả lời đơn giản, âm thanh mát lạnh.
“Chúng ta đi thôi. Ngươi phải cưỡi ngựa? Hay là lên xe ngồi đi?” Tuy rằng nàng thành tâm mời nhưng trong lòng khẳng định Diêm Cận muốn cưỡi ngựa.
“Ta cảm thấy cưỡi ngựa thoải mái hơn, chúng ta lên đường thôi.” Đường cong bờ môi mềm mại đi rất nhiều, thật là hấp dẫn mê người.
“Được.” Cười híp mắt gật đầu, Nhạc Sở Nhân lùi đầu về sau. Cả đám hộ vệ của Nhạc Sở Nhân đã xuống ngựa hành lễ với Diêm Cận, sau đó lên ngựa của mình, bắt đầu rời khỏi Hoàng Thành.
Hộ Quốc Tự ở Chỉ Sơn, chằn đường dài khoảng nửa ngày, khi mặt trời lên đỉnh đầu, đội ngũ cũng đến một trấn nhỏ của Chỉ Sơn.
Vào thời gian này, người đi lại không nhiều lắm nhưng lui tới nối liền không dứt.
Cũng đã đến lúc ăn trưa, mỗi người đều có việc riêng sau khi đến Hộ Quốc Tự, tất nhiên sẽ không có thời gian để ăn cơm. Cho nên, đội ngũ dừng lại trước một tửu lâu nhỏ trong trấn, giải quyết chuyện ăn trưa.
Trên đường đi Nhạc Sở Nhân đều ngủ, bước xuống xe ngựa thấy mặt trời không khỏi chói mắt. Híp mắt bước vào tửu lâu, Diêm Cận cũng đi theo sau lưng.
“Thời tiết dạo này rất nóng, nhưng mà nhìn thấy ngươi ta lại không thấy nóng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com