< id="divcontent">Kim quang đẩy lùi hắc ám, những việc phát sinh tại tòa núi cũng thực rõ ràng. Kim quang lóeánh đỏ chậm rãi bừng lên từ dưới đất, cây cối bắt đầu sụp xuống, mặt đất càng lún, ánh sáng lại càng mãnh liệt hơn, đàn Vong Linh đuổi theo đoàn hộ vệ bắt đầu rống lên đầy đau đớn.
Chúng hộ vệ rút lui thành công khỏi ngọn núi đồng thời đốt hỏa dược dẫnlên núi. Tiếng nổ mạnh mẽ, cả tòa núi nhanh chóng sụp lở, hồng quang ánh diễm tận trời, ánh sáng mạnh đến mức tựa như ban ngày.
Nhạc Sở Nhân đứng nhìn từ trên đỉnh núi, nàng nắm lấy bàn tay của PhongDuyên Thương. Nguyên Dương cổ có hiệu lực, nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.(MTLTH.dđlqđ)
Cả đỉnh núi cứ thế sụp xuống, Vong Linh trên đỉnh núi cũng ngã xuốngtheo, cường quang của Nguyên Dương cổ khiến bọn chúng không thể nhúcnhích, chỉ có thể gào thét để mặc bản thân bị nướng chín, bị hòa tannhanh chóng.
“Lão lại đây rồi.” Phong Duyên Thương vẫn nhìn chằm chằm Dịch Vọng sư.Thực chất lão ta cũng đã muốn lại đây nhưng hình như hắn có ý tránh néánh sáng của Nguyên Dương cổ, xem ra lão cũng biết sợ.
“Ửm.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, đôi môi trắng bệch.
Tựa hồ nghe hô hấp của nàng không bình thường, Phong Duyên Thương liềnquay đầu nhìn nàng, hắn không khỏi cả kinh: “Nàng làm sao vậy?”
“Không sao, đợi đến khi Nguyên Dương cổ mất đi hiệu lực, ta sẽ không cóviệc gì.” Hồng quang tận trời, chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng.
Phong Duyên Thương nhíu mày, nắm tay nàng lùi lại phía sau: “Còn nóimuốn chiến một trận cùng lão ta, với bộ dạng này của nàng làm sao đấulại được với lão? Không được, chúng ta trốn trước, đến khi hiệu lực củaNguyên Dương cổ mất hoàn toàn, ta lại đưa nàng quay lại chiến đấu.” Nóidứt lời, hắn ôm lấy nàng nhảy xuống từ đỉnh núi, chạy về phía ngược lại.
“Ta đã từng nói rồi mà, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Nguyên Dương cổ.Trong Nguyên Cổ tráp đã từng nói người dụng cổ này tất có ảnh hưởng,hiện trạng chân tay lạnh run, đổ mồ hôi lạnh khắp người này của ta chỉlà bị ảnh hưởng mà thôi.” Kỳ thật theo như lý giải của nàng, hẳn NguyênDương cổ sẽ mượn dương khí của nàng để phát huy hiệu lực.
“Đừng nói nữa, ôm chặt lấy ta.” Phong Duyên Thương trầm giọng nói, hắncũng không phải không nghe thấy. Thế nhưng nàng bị hao tổn với tốc độnhanh chóng, vừa rồi chính là một bộ dạng không thở nổi, lúc nói chuyệncòn có chút run rẩy.
Nhạc Sở Nhân nghe lời không nói nữa, ôm thắt lưng vùi mặt vào lòng hắn, mồ hôi lạnh trên người ứa ra rất nhanh khiến quần
Đọc nhanh tại Vietwriter.com