Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 97: Chương 89.1








Hoàng Thành giới nghiêm, vào ban ngày cửa thành đóng chặc, cấm vệ quân canh gác bốn thành, vô cùng nghiêm khắc. Dân chúng trong thành cũng ít đi ra ngoài, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, mấ năm nay, Hoàng Thành chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như vậy.





Trở lại Hoàng Thành, một đường ngồi trong xe ngựa Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, âm thanh náo nhiệt trong thành ngày xưa sớm đã biến mất, bánh xe ken két quanh quẩn đi ra ngoài thật xa, nàng ngồi trong xe ngựa đều nghe rõ.





Từ sau khi vào thành, Phong Duyên Thương xuống xe ngựa cưỡi ngựa lao tới Hoàng Cung, mấy người hộ vệ hộ tống nàng hồi phủ, vô cùng tỉnh ngủ.





Trở lại Cần Vương phủ, trong phủ cũng có thêm rất nhiều hộ vệ. Những người này Nhạc Sở Nhân cũng chưa thấy qua, cũng không biết từ đâu điều đến.





Đinh Đang đợi ở đại sảnh từ sớm, rốt cuộc chờ đến Nhạc Sở Nhân trở về, tâm treo ngược của nàng cũng thả xuống.





"Vương Phi, rốt cuộc người đã trở về." Đinh Đang gầy hơn trước, khuôn mặt vốn bầu bĩm đã lõm xuống.





Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười khẽ, "Sao cậy? Đây là nhớ ta đến mất thịt luôn hả?" Đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, thịt trên mặt đã không còn nhiều như trước.





Đinh Đan hơi nhăn nhó, "Người không ở nhà, nô tỳ vẫn có thể ngủ đến mặt trời lên cao, buổi chiều mới ăn một bữa cơm, cho nên gầy nhiều lắm”





"Ồ, chuyện này lạ nha. Ngủ nhiều cũng có thể giảm béo." Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân cất bước đi về phía Vọng Nguyệt lâu, tất cả hộ vệ đã không còn trách nhiệm, không ai đi theo nàng.





"Mấy ngày nay trong thành náo loạn giống như gặp thiên tai không ai dám ra đường?" Gần giữa tháng tư, cây cối trong phủ đều một mảnh xanh biếc, sức sống dạt dào.





Đinh Đang liên tục gật đầu, vừa nói: "Đúng vậy, Trương Tiểu Thuận đưa đồ ăn đến Vương Phủ cũng nói hắn là đi theo hẻm nhỏ rẽ vào, không dám đi đường cái, bởi vì đi đầy đường đều là cấm vệ quân."





"Diêm Tô có tới không?" Đi vào Vọng Nguyệt lâu, chỉ cách hơn một tháng, nhưng lại như đã đi ra thật lâu.





"Không có, chẳng qua Thập Bát gia có tới." Đinh Đang lắc đầu, Diêm Tô biết rõ Nhạc Sở Nhân bọn họ không có ở đây, cho nên có việc cũng sẽ không đến.





"Hắn tới làm gì?" Phong Duyên Tinh? Nhạc Sở Nhân cũng đã lâu không thấy hắn.





"Nghe nói là Mẫn phi nương nương bởi vì lo lắng Hoàng Thượng bị thương nên ngất xỉu. Khi đó thái y đều bận việc lấy Hoàng Thượng, cũng không ai đi xem Mẫn phi nương nương, Thập Bát gia sốt ruột chạy đến nơi này. Sau đó biết Vương gia và Vương Phi không ở đây, hắn lại chạy đi tìm Diêm tiểu thư." Đinh Đang vừa châm trà cho Nhạc Sở Nhân vừa nói.





Nghe nói việc này, Nhạc Sở Nhân ngược lại có chút cảm thán. Mẫn phi kia đúng là rất mê luyến Phong Triệu Thiên, chính là hôm nay, nghe hắn bị thương sợ tới mức ngất xỉu, phần mê luyến kia không phải là giả dối.





"Sau đó thì sao? Mẫn phi không sao chứ?" Nhàn nhạt thưởng thức trà, Nhạc Sở Nhân hỏi.





"Chuyện này nô tỳ cũng không biết. Chẳng qua trong cung vẫn không có truyền ra tiếng gió gì, chắc hẳn không có việc gì." Bọn họ trong phủ cũng không dám nghị luận việc trong cung, trong cung sao có thể truyền tin tức tới.





"Hơn một tháng, xảy ra chuyện này. Sứ đoàn Đông Cương chân trước vừa đi, chân sau Tương Vương tạo phản." Vốn tưởng rằng lúc này có thể ở chơi lâu chút mới trở về, ai ngờ đến vừa xử lý xong Quan Châu, lại vội vàng chạy về.





"Kỳ thật trước khi sứ đoàn Đông Cương đến thì không đúng lúc. Phía trên vẫn có vạch tội Tương Vương, chuyện này náo đến dân chúng cũng biết. Tương Vương lợi dụng chức quyền, thu nhận hối lộ, còn có dân chúng thành tây cũng cáo ngự trạng đến Hình bộ. Hình bộ là của ai? Đây chính là Ngũ Vương. Chuyện càng náo càng lớn, Hoàng Thượng muốn che đậy cũng không che được." Đinh Đang đùng đùng nói không dứt, mặc dù có chút mù quáng sùng bái Phong Duyên Thiệu đang bị, nhưng nói không phải không có lý.





Nhạc Sở Nhân chỉ cười không nói, những chuyện này chắc hẳn cũng là hai huynh đệ Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương bọn họ động tay chân. Vẫn tiến hành sau lưng, hôm nay thu mạng lưới, nhất định là thế sét đánh lôi đình.





"Còn có chuyện này mà Vương Phi có lẽ không biết, bởi vì người cũng không quan tâm. Chính là lão gia, gần đây nhưng lại được nở mày nở mặt." Đinh Đan biết Nhạc Sở Nhân không chào đón người Nhạc gia, nhưng nói thế nào, đó là nhà mẹ đẻ. Hôm nay nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt rồi, bên ngoài Nhạc Sở Nhân tự nhiên cũng không có trở ngại.





"Hừ, đó là hắn thông minh thức thời. Nếu đứng sai phe cánh khác, không cần người khác, ta sẽ thu thập bọn họ." Hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân cực kỳ không thích Nhạc Chí Châu.





"Lão gia quản lý Lễ bộ, tuy ở trong lục bộ không tính là quan trọng, nhưng hiện nay không giống vậy. Lại cùng Thái úy kết thông gia, gần đây có thật nhiều người nịnh bợ." Đoạn thời gian sứ đoàn Đông Cương đi vào Hoàng Thành, đường quan của Nhạc Chí Châu cũng rộng mở, chuyện này trong thành ai cũng biết, tự nhiên cũng truyền đến trong vương phủ.





"Đúng vậy, hắn còn gả con gái cho đứa nhỏ Thương Sóc kia, chậc chậc, làm cho người ta buồn nôn." Nhớ tới Thương Sóc, Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, thật sự khó có thể tưởng tưởng đứa bé kia thoáng cái lấy nhiều vợ như vậy.





Đinh Đang hé miệng, có đôi khi Nhạc Sở Nhân nói chuyện rất trêu chọc. Gia đình giàu có, đến mười hai mười ba tuổi có thể có nha đầu thông phòng rồi, đã không còn là đứa nhỏ. Thương Sóc và Phong Duyên Tinh không sai biệt lắm, năm nay mười lăm mười sáu rồi, vậy là người lớn rồi, đâu còn là hài tử?





Trở lại Hoàng Thành đã là buổi tối, Phong Duyên Thương chưa có trở về. Hắn phái người truyền lời nhắn cho Nhạc Sở Nhân, nàng cứ ngủ, ngày mai hắn mới về.





Kỳ thật Nhạc Sở Nhân cũng đã sớm đoán được, chẳng qua hơn một tháng qua bọn họ đều cùng một chỗ, trong lúc hắn không có ở đây, làm cho nàng cảm giác giống như

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK