Giấc ngủ này rất thoải mái, không một chút mộng mị. Đợi đến lúc nàng mở mắt, căn phòng đã tràn đầy ánh nắng, nhất thời mắt không phản ứng kịp mà phải nhắm lại.
Một lần nữa mở mắt, híp híp mắt nhìn người ngồi đầu giường, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai đến nhân thần đều căm phẫn, Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, lười biếng duỗi chân đá hắn một cước: “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa đâu, mặt trời chiếu đến mông rồi.” Nói xong hắn đưa tay cách một lớp chăn mà vỗ mông nàng.
“Hả? Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Bên ngoài có mặt trời? Nhạc Sở Nhân nhớ lúc bọn họ xong việc là đã quá buổi trưa.
“Một ngày một đêm.” Hắn ôm nàng ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân giơ tay gạt tóc mai ra sau tai liền phát hiện mình đã được đổi y phục.
“Không cần nhìn, là ta đổi.” Mỗ nam rất nhanh thừa nhận, tỏ rõ mọi việc đều tự tay hắn làm cho nàng
Nhạc Sở Nhân hé miệng, ngẩng đầu liếc hắn một cái, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt: “Hài lòng không?”
Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên, trong mắt phượng xinh đẹp nhộn nhạo ôn nhu cùng dịu dàng, ngập tràn dung túng: “Hài lòng, hết sức hài lòng.”
“Sắc quỷ.” Nàng lại giơ chân đá hắn, Phong Duyên Thương cũng không buồn tránh, cú đá hời hợt liền rơi trên người hắn.
Đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng, hắn hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cong cong: “Hù dọa chàng phải không? Ta thật sự không có việc gì cả, ói mấy ngụm máu cũng chẳng thấm vào đâu, mỗi tháng ta đều chảy máu mà, chả phải ta vẫn sống rất tốt đấy sao?”
Phong Duyên Thương trong nháy mắt không còn lời gì có thể nói được nữa: “Đó là hai việc khác nhau, sao có thể đánh đồng với nhau được chứ? Ta đã mời thái y xem qua cho nàng, chuyện này là do nàng mệt nhọc quá độ mà thành. Giờ nàng thử nhìn lại một chút xem bản thân còn có chỗ nào không ổn hay không?” Hiển nhiên hắn không hề tin mấy ông thái y kia.
“Không việc gì, chỉ là không có hơi sức thôi.” Nàng bắt mạch tượng trưng cho hắn xem để hắn an tâm.
“Dùng bữa thôi nào.” Phong Duyên Thương đứng bên giường, cúi người mang giày cho nàng, ngược lại khiến Nhạc Sở Nhân giật mình.
Cúi đầu nhìn người ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt: “Chàng có phải đã làm chuyện gì có lỗi với ta?”
Tất cả đã hoàn tất, Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp nhộn nhạo ôn nhu: “Không Được sự cho phéo của nàng đã nhìn thấy thân thể của nàng, chuyện này có phải nên xin lỗi hay không?”
Giơ tay lên đẩy mặt hắn ra xa, Nhạc Sở Nhân hé miệng, gương mặt dần đỏ hồng: “Nhìn thì nhìn, ta cũng không để ý. Nhưng mặc kệ nói thế nào, người thua thiệt vẫn là ta mà.”
“Cảm thấy bị thua thiệt? Nàng có muốn nhìn của ta không?” Không tiếng động cười khẽ, Phong Duyên Thương nháy mắt trêu chọc nàng, nàng có chút thẹn quá hóa giận, lôi kéo tay hắn đứng dậy: “Không đùa nữa, đi ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Đi cùng hắn ra khỏi phòng, gương mặt nàng đã trở lại màu sắc bình thường, nhưng mành tai lại vẫn cứ đỏ như thế.
Đây là hoàng cung Bắc Cương, Phong Duyên Thương cùng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com