Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 69: Nữ Trung Trượng Phu - Nam Trung Nương Tử








Editor: Baby Trùm





Chữa bệnh từ thiện được định ở trên một sân lớn sát cầu, trong thành có một con sông, trên sông có một cây cầu, phía bắc cầu là một khoảng đất trống lớn.





Khi mùa hạ, mỗi lúc đêm đến phụ cận liền có nhiều dân chúng tản bộ, hoặc là một đám đứa nhỏ đùa giỡn. Hiện nay thời tiết lạnh, mười ngày một lần họp chợ cũng tiến hành ở đây.





Sân này là do quan phủ địa phương đề cử, Phong Triệu Thiên từ lúc bọn Nhạc Sở Nhân đến đã hạ thánh chỉ trước cho quan phủ Kim Châu, mệnh lệnh quan phủ địa phương phối hợp chữa bệnh từ thiện, nhưng không được khoa trương. Cho nên hôm qua bọn họ tới dịch quán cũng không thấy người quan phủ tới.





Bất quá hôm nay bọn họ tới cầu lớn, người quan phủ cũng đã chờ thật lâu. Phủ doãn Kim Châu đặc biệt tiến đến, khả năng đã chờ lâu lắm, ngồi ở bên trong kiệu mà mặt mũi cũng đã đông lạnh trắng bệch.





Phong Triệu Thiên hạ thánh chỉ nói sáng nay Thất vương phi, Thập Bát hoàng tử sẽ đến, thời điểm này Phong Duyên Thương cũng xuất hiện, thực tại làm phủ doãn kinh hãi.





“Hạ quan gặp qua Thất vương, không biết Thất vương giá lâm nên không tiếp đón từ xa, mong Thất vương thứ tội.” Vô luận là Nhạc Sở Nhân hay Phong Duyên Tinh, hai người bọn họ đều không có phẩm giai gì. Người duy nhất mang phẩm ở đây chính là phó thống lĩnh cấm quân áp giải vật tư, nhưng hắn chỉ là lục phẩm, phủ doãn là tứ phẩm, tất nhiên là so với mọi người phẩm giai cao hơn.





Nhưng Phong Duyên Thương không chỉ phong vương, hiện nay thân kiêm chức Lễ bộ thị lang, người nào ở đây cũng phải quỳ xuống dập đầu với hắn.





Áo khoác hồ cừu thuần một màu đen, toàn thân đen bóng khiến cho thoạt nhìn hắn có một loại áp lực khác. Phong thần tuấn lãng, trong tiết trời đông này tạo thành một đạo phong cảnh.





“Phủ doãn không cần đa lễ, bổn vương đến không báo trước, hi vọng sẽ không tạo thành áp lực cho phủ doãn.” Mặt mày ôn hoà, thanh âm của hắn cũng rất nhẹ nhàng đạm mạc.





“Hạ quan không dám, hạ quan không dám.” Phủ doãn liên tục chắp tay, sau đó chào Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Tinh, tất nhiên là không dám chậm trễ.





“Người này xác thực rộng mở, đến lúc đó nhiều người hỗn độn, xuất hiện tình huống gì cũng sẽ không lộn xộn.” Nhạc Sở Nhân quan tâm phủ doãn kia, cùng Diêm Tô đứng ở một chỗ thản nhiên nói.





Diêm Tô gật gật đầu, “Tuy là rộng mở có thể chứa rất nhiều người, nhưng người quan phủ địa phương tốt nhất không cần ở đây. Ngươi xem xem, người xung quanh đứng xa xa nhìn hướng bên này, nhìn thấy cỗ kiệu của phủ doãn ở trong này, cũng không dám lại đây.” Nhìn về phía xa xa, Diêm Tô nhẹ giọng nói.





“Nói đúng.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, mặc kệ thời đại nào, dân chúng đều sợ quan.





Hộ vệ Thất vương phủ vận chuyển đồ đạc dựng lều lục tục đến, Thích Phong là người truyền lời của Nhạc Sở Nhân, chỉ huy mọi người tìm vị trí tốt, sau đó bắt đầu dựng lều tạm.





Phủ doãn vội vàng phân phó quan binh địa phương hỗ trợ, Nhạc Sở Nhân vốn định muốn bọn họ đều cút đi, Phong Duyên Thương lại hướng về phía nàng lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần phải xen vào.





Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc hắn một cái, hiện tại đã bắt đầu không nghe lời của nàng!





Phong Duyên Thương lại lơ đễnh, tươi cười như trước. Phủ doãn bồi ở bên người hắn thật cẩn thận nói chuyện, hiện nay thái tử mất tích, sống chết không rõ, hắn đối với vương gia nào cũng không thể khinh thường, ai biết cuối cùng ngồi trên ngôi vị hoàng đế sẽ là người nào?





Phong Duyên Tinh vẫn là bộ dáng vô lo kia, chuyện ngày ấy ở trong cung đều đã quên, chỉ nhớ rõ hắn mang theo Nhạc Sở Nhân đi lãnh cung, sau đó Nhạc Sở Nhân đem hắn kéo đến một cái không người ở lãnh cung, sau thì cái gì hắn cũng không biết . Thời điểm tỉnh lại trời đã tối rồi, hắn ở trong lãnh cung không người kia ngủ một giấc, đông lạnh tay chân hắn khiến tê rần hết cả.





Sau ngẫm lại, khẳng định là Nhạc Sở Nhân tính kế hắn, bất quá hắn nghĩ việc nàng làm không có ác ý, vốn tính tình đáng trách, thình lình châm hắn một châm không coi là chuyện gì, nàng còn luôn hạ độc hộ vệ Thất vương phủ đó. So với bọn họ, hắn cũng không phải rất thảm.





Có thể đi theo đến Kim Châu chữa bệnh từ thiện, hắn đặc biệt cao hứng, khi mẫu phi biết được tin tức này cũng thực vui vẻ. Mặc dù hắn chỉ vừa mới bắt đầu học tập nhận thức thảo dược, nhưng hiện tại nếu cho hắn bốc thuốc hắn khẳng định có thể làm tốt.





“Thất tẩu, Tô nhi tỷ, bọn họ ở chỗ này làm việc, chúng ta không bằng đi dạo trong thành?” Hướng tới Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đi qua, Phong Duyên Tinh cười đến đáng yêu, hiện nay hắn rất thông minh, trước mắt hai người này tuyệt đối bày ra khuôn mặt tươi cười.





Nhạc Sở Nhân quay đầu nhướng đuôi mi cao thấp đánh giá hắn, “Nói thẳng mục đích, đừng quanh co, lòng vòng”.





Diêm Tô cười khẽ, “ Chớ không phải là ngươi muốn mua chút ngạc nhiên gì đó mang về cho Mẫn phi nưng nương?”





Phong Duyên Tinh cười hì hì gật đầu, “ Đúng vậy, nghe nói điểm tâm băng da ở Kim Châu đặc biệt ngon, mặ dù trong cung coslamf, nhưng hương vị thủy chung cùng nơi này không giống nhau.”





Nghe đến Mẫn phi, con ngươi Nhạc Sở Nhân lóe lóe, “Gần đây thân thể Mẫn phi nương nương tốt không?”





Phong Duyên Tinh lắc đầu, “Trời lạnh, nàng ít dám ra khỏi phòng. Tay chân lạnh lẽo, ngủ cũng ngủ không tốt, thường xuyên liên tục gặp ác mộng.”





“Nàng chưa uống thuốc ngươi đưa vài ngày trước sao?” Diêm Tô hỏi.





“Uống rồi, bất quà nàng nói rất đắng, hương vị thực không thoải mái.” Thần sắc Phong Duyên Tinh ảm đạm, bọ dạng kia của Mẫn phi, hắn lại không thể rời nàng để đòi ra phủ đệ riêng.





Nhac Sở Nhân kéo kéo khóe môi, cười đến hơi lạnh, “ Thân thể Mẫn phi nương nương thực tại rất đơn bạc, bất quá liên tục gặp ác mộng chỉ sợ là tâm bệnh. Thấp Bát a, đợi đến khi trở về, ngươi chuyển cáo Mẫn phi, nếu có tâm sự có thể ở trong phòng chính mình nói ra, cho dù không có người nghe được, nói ra cũng sẽ thoải mái chút.”





Phong Duyên Tinh gật gật đầu, còn thật sự nói: “Ta sẽ chuyển cáo Mẫn phi, cảm ơn Thất tẩu.”





“Ha ha, không khách khí.” Xoay người nhìn mặt sông đã muốn đóng băng. Nhạc Sở Nhân mặt không chút thay đổi.





Diêm Tô ý thức được có chuyện gì, ánh mắt nhìn thần sắc bất thường của Nhạc Sở Nhân, sau đó tìm cớ khai thông Phong Duyên Tinh.





“Sở Nhân, Mẫn phi nương nương nàng làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt của Nhạc Sở Nhân, trí tuệ cùng tuổi tác của nàng chênh lệch nhau rất nhiều.”





“Không có gì ạ! Tâm bệnh khó chữa. Trong cung kia, ai chưa làm qua một hai chuyện tán tận thiên lương. Trong lòng có quỷ ngày đêm không yên cũng bình thường, ta chỉ là cho nàng một chủ ý để nàng giải quyết thôi.” Ngữ điệu có chút châm chọc nói xong Diêm Tô cũng không hiểu vì sao nàng phải châm chọc Mẫn phi?





“Đang nói ai trong lòng có quỷ ngày đêm không yên đó?” Thanh âm Phong Duyên Thương từ phía sau truyền đến, mang theo ý cười, cùng với ôn nhu khó có thể bỏ qua.





Nhạc Sở Nhân chỉnh chỉnh sắc mặt, sau đó xoay qua liếc người đang đi tới một cái, rồi cười một tiếng, “Nói ngươi đó.”





“Bổn vương lại làm chuyện gì khiến Vương phi không vui rồi?” Nhướng nhướng mi, Phong Duyên Thương đi đến phía sau nàng, có chút nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng ngần của nàng.





“Hai người các ngươi có thể hay không không cần ngọt ngấy như vậy? Da gà của ta cũng đều nổi cả lên.” Nhìn ngữ điệu hai người bọn họ nói chuyện với nhau, ánh mắt kia, tư thái kia, bả vai Diêm Tô run lên, rất là chịu không nổi.





Nhạc Sở Nhân liếc nàng một cái, “Không thích nhìn ngươi có thể đi ra chỗ khác, cũng không mời ngươi thưởng thức.”





“Lời này của Vương phi có lý.” Phong Duyên Thương phụ học, nghe được tiếng “nôn mửa” của Diêm Tô. Xoay người đi sang một bên, nàng nên tránh xa một chút, bằng không sáng nay ăn được gì cũng đều phải ói ra.





Diêm Tô rời đi, Phong Duyên Thương đi đến bên người nàng, tay lấy ra từ trong áo choàng, túm túm áo choàng hồ cừu màu trắng trên người nàng, “Làm cái gì luôn vô duyên cô cớ tức giận? Cho dù ta có thêm mười cái đầu, cũng không đủ dùng để đoán tâm tư nàng ạ”





Nhạc Sở Nhân chậm rãi trừng mắt nhìn, “Ta không tức giận, nếu ta tức giận đã sớm động thủ, nào có thơì gian rỗi cho ngươi đoán. Phủ doãn cái gì kia, sao ngươi lại cho hắn lưu lại? Ngươi nhìn dân chúng ở xa xa xem đều sợ đến mức không dám đến gần.”





Phong Duyên Thương nhìn quanh một vòng, sau đó ôn thanh đáp, “Bọn họ không phải sợ hãi, chữa bệnh từ thiện là ngày mai, hôm nay nơi này trước tiên làm chuẩn bị, bọn họ tự nhiên sẽ không chạy tới quấy rối.”





“Dù sao thì sáng mai để phủ doãn kia cút xa một chút, hôm nay nếu không phải ngươi đến, chỉ sợ hắn sẽ mặc kệ chúng ta.” Nhìn bộ dạng nịnh bợ kia nàng liền xem không vừa mắt.





“Hảo.” Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu nhưng vẫn đáp ứng nàng.





Tà nghề liếc hắn một cái, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhưng ánh mắt lại đang cười, “Sáng mai chữa bệnh từ thiện xong, ngày kia chúng ta đi dạo trong thành? Nghe nói có không ít món ngon.”





Phong Duyên Thương có chút nghiêng đầu nhìn nàng, nghe được lời này không khỏi mỉm cười, “Có thể ạ, bất quá ngày mai qua đi tất cả mọi người đều nhận thức nàng, ở trên đường hành tẩu chỉ sợ sẽ không tiện. Chi bằng nàng trước tiên chuẩn bị sẵn sàng mới được.”





“Nhận ra thì làm sao? Ta cũng không phải làm chuyện ám muội.” Khẽ quát, cùng hắn nói chuyện, nàng đều bị châm chọc.





“Gặp người xinh đẹp như thế, ám muội như thế nào?” Ngón tay len vào trong áo choàng của nàng,sau đó chuẩn xác bắt được tay nàng.





Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân ánh mắt loan loan, nàng quả thật rất được.





Hết cả buổi sáng, gần trưa thì lều mới dựng xong. So với hai lần ở hoàng thành kia thì rộng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa ở một bên chừa ra một khoảng sân rộng, dùng để phân phát vật tư tiền bạc năm mới cho dân chúng khó khăn.





Phủ doãn vẫn đi cùng, đợi đến lều dựng xong, phủ doãn mời Phong Duyên Thương qua quý phủ dùng bữa, mời thực thành tâm.





Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân đang cau mày, sau đó cười nói: “Lần sau đi, lần chữa bệnh từ thiện này phụ hoàng rất coi trọng, nói vậy hẳn là Chu phủ doãn cũng hiểu. Ngày mai ngươi không cần trình diện, cũng không cần điều động quan binh. Đợi đến lúc bổn vương hồi cung thì sẽ ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới Chu phủ doãn.” Ý ngoài lời, sẽ thay ngươi nói ngọt.





Chu phủ doãn liên thanh nói lời cảm tạ, sau đó mang theo người quan phủ nhanh chóng rút lui, giống như một trận gió.





“Quan viên địa phương nào ngươi cũng phải thu nạp? Làm gì phải phiền toái như vậy.” Nhìn hắn ở đằng kia giả mù sa mưa nói chuyện, Nhạc Sở Nhân cũng thấy mệt thay hắn.





“Không thể luôn dựa vào nàng, thời điểm ta không ở gần nàng không thể ra tay, như thế nào?” Nắm tay nàng hướng xe ngựa đi tới, Phong Duyên Thương ôn nhu nói. Mắt phượng như nước, đã có một chút cố chấp không thể nghi ngờ.





“Tuỳ ngươi, nhìn không ra ngươi cũng có công lực cao, nói những lời không có dinh dưỡng, càng nói càng hăng say.” Nhạc Sở Nhân châm chọc, kì thật nhìn thấy một mặt khác của hắn, nàng có chút không thích. Vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại một mảnh rõ ràng, giống như lại nhớ tới thời điểm bọn họ vừa mới nhận thức kia.





“Chỗ nào nhìn ra ta càng nói càng hắn say? Cùng nàng nói chuyện mới là càng nói càng hăng say.” Có chút nghiêng ngươi đụng đụng nàng, khiến nàng lảo đảo, hắn lại dùng lực kéo nàng trở về, nhìn nàng lắc lắc lắc lắc, cười đến vui vẻ.





Nhạc Sở Nhân không vui, mặc hắn hành động, lại không giương nanh múa vuốt hoặc là răn dạy hắn.





Ngồi lên xe ngựa, một đường trở về dịch quán. Phong Duyên Tinh vẫn muốn mua chút ngạc nhiên gì đó cho Mẫn phi, hắn cùng với Diêm Tô ngồi chung một xe, đi đến cửa hàng Lâm Lập trên đường, thoát ly cùng người khác.





“Không phải muốn nhìn nhìn nơi nơi sao, Thập Bát cùng Diêm Tô đều đi, nàng cũng đi đi.” Cùng Nhạc Sở Nhân ngồi ở một bên, mười ngón tay đan nhau, nhìn nàng bắt chéo chân nhắm mắt lại giống như đại gia, nhẹ giọng nói.





“Đừng nói nữa.” Có chút nhíu mi, Nhạc Sở Nhân như là đang nhập thiền.





Phong Duyên Thương nhướng mày, dùng sức nắm tay nàng, khiến ngón tay nàng trắng bệch ra.





“Ai nha, ngươi phiền chết được.” Bỏ tay hắn ra, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn hắn, “Ta đang nhìn Hà Khánh đang làm cái gì, ngươi như thế nào lại quấy rối?”





“Ta không biết nàng đang cùng trao đổi tinh thần với Hà Khánh, nghĩ rằng nàng không thoải mái.” Có chút nhăn mi, Phong Duyên Thương cũng có chút vô tội.





Nhìn hắn như vậy, Nhạc Sở Nhân thở ra một hơi, “Ta không nói lời nào thì khẳng định là đang làm việc, về sau đừng quấy rối, ngoan a!” Vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, sau đó tự thân nhắm mắt lại, giống như dỗ đứa trẻ không nghe lời, hoặc như là dỗ sủng vật.





Sau một lúc lâu, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, quan hệ gần lại nhưng tật xấu của nàng lại càng phát triển hơn, hiện nay đã muốn tuỳ ý răn dạy hắn, hoàn toàn không che dấu.





Trở lại dịch quán, xe ngựa dừng ở trước dịch quán, Nhạc Sở Nhân lại vẫn không nhúc nhích như cũ, Phong Duyên Thương không có biện pháp cũng ngồi cùng, hắn đã nghe được bụng nàng thầm thì kêu nhưng là lại yên tĩnh không nhúc nhích như trước. Nhất thời Phong Duyên Thương cảm thấy công phu nhập định của nàng muốn cao hơn phương trượng Ngọc Lâm, ngay cả đói khát đều có thể xem nhẹ.





Diêm Tô cùng Phong Duyên Thương đi dạo phố cũng đã trở lại, hai người cơ hồ so với bọn hắn đến muộn nửa canh giờ, có thể tưởng tượng Nhạc Sở Nhân nhập định bao lâu.





Hai người xuống xe, nhìn thấy xe ngựa của Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân còn dừng trước cửa lớn, không khỏi đi tới.





“Đây là đang làm cái gì?” Nhấc lên mành xe rất nặng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đang nhắm mắt không nhúc nhích, Phong Duyên Thương ở một bên mâu quang như nước nhìn nàng, trận thế này có chút kì quái.





Phong Duyên Tinh thò đầu nhìn vào, nhìn nhìn Nhạc Sở Nhân, lại nhìn nhìn Phong Duyên Thương, “Thất tẩu đang luyện công?”





“Các ngươi đi về trước đi, nàng đang vội vàng đó.” Ngữ khí Phong Duyên Thương có chút bất đắc dĩ, hắn không thể giúp được gì, có thể làm chỉ có chờ.





Diêm Tô mở to hai mắt vẻ mặt khó hiểu, Phong Duyên Tinh đồng dạng không hiểu, nhìn trận thế này thật không nghĩ ra.





Nhưng vào lúc này, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ hít một hơi dài, như là hồi lâu không hô hấp qua không khí vậy, yết hầu đều phát ra tiếng vang quái dị.





Ba người đồng thời nhìn về phía nàng, Phong Duyên Thương bắt lấy tay nàng, “Ra sao?”





Mở to mắt, Nhạc Sở Nhân hô hấp dồn dập, nhấc tay vỗ vỗ ngực, “Nô cổ trên người Hà Khánh mất đi hiệu lực.” Cho nên đầu hắn có điểm đau.





Phong Duyên Thương thần sắc căng thẳng, Diêm Tô cũng đồng một dạng, “Ai làm?”





Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân thở sâu, “Vừa mới lên xe liền cảm giác được Hà Khánh thực sợ hãi, ta liền muốn nhìn một chút hắn bị làm sao. Nhưng là tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, hắn chính là thực khủng hoảng. Ngay tại vừa rồi, liên hệ của ta cùng hắn lập tức bị ngăn ra.” Xem ra là cao thủ xuất hiện, cư nhiên giết chết nô cổ của nàng, mặc dù không biết Hà Khánh có hay không đã chết nhưng không chết cũng sẽ tàn phế.





Phong Duyên Thương thần sắc ám trầm, Diêm Tô đồng dạng có chút khẩn trương. Tới thuỷ tới chung, nàng còn chưa nghe nói qua có ai so với Nhạc Sở Nhân lợi hại hơn, độc của nàng, cổ của nàng, mọi thứ đều là tinh phẩm. Nô cổ của nàng, Thích Kiến nghiên cứu đã lâu vẫn nghiên cứu không ra như cũ, hiện nay cư nhiên có người phá được?





“Người nọ thực lực bao nhiêu?” Hắn ở Nam Cương cũng gặp qua không ít giáo đồ nho nhỏ của Vu Giáo, có thể cùng Nhạc Sở Nhân so sánh căn bản chính là cao thủ bên trên.





“Còn chưa biết, trong đầu Hà Khánh cái gì cũng không có, có khả năng hắn không biết người kia.” Lắc đầu, đầu nàng rất đau.





“Trước nghỉ ngơi đi, sốt ruột cũng vô dụng.” Nắm tay nàng, có thể cảm giác được tay nàng có chút lạnh, nàng luôn luôn đều thực ấm áp.





“Ân.” Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đi xuống xe ngựa.





Diêm Tô cùng nàng sóng vai đi vào dịch quán, Phong Duyên Tinh không rõ nhưng lại trực giác được sự tình thực nghiêm trọng, ôm đồ vật mua được đi theo bên người Phong Duyên Thương.

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK