“Cút đi.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi, bóng lưng thon dài tràn đầy tức giận và im lặng.
Bước nhanh tới xe ngựa, từ xa Thích Phong đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Sở Nhân, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết Bùi Tập Dạ lại làm chuyện gì quá đáng.
“Vương phi, ngài không sao chứ?” Đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa, Thích Phong vừa nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, trở về.” Nhạc Sở Nhân trả lời ngắn gọn, ngay sau đó tiến vào xe ngựa.
Nhanh chóng rời khỏi ngoại thành, chỉ còn Bùi Tập Dạ đứng đó nhìn chiếc xe ngựa đi xa dần, ánh mắt xa xăm. Hắn muốn có nàng, không có không được, từ nhỏ đến lớn, hễ là chuyện hắn vừa ý, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong tay hắn. Lần này cũng giống vậy, hắn tin tưởng mười phần, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Mùng sáu, Thái tử Phong Duyên Thiệu làm lễ cưới.
Từ sáng sớm, cả Hoàng Thành cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù dân chúng không thể vào Hoàng cung tham dự hôn lễ, nhưng có thể nhìn thấy đội rước dâu đưa Thái tử phi Diêm Tô vào cung. Cấm quân không chặn đường, dân chúng chỉ cần đứng ở ven đường là có thể chứng kiến đội rước dâu. Long trọng như vậy, con nít không hiểu chuyện cũng muốn tham gia vào.
Sáng sớm, Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân đã chạy thẳng tới Hoàng cung, cửa cung rộng mở, một lát nữa thôi đội rước dâu sẽ đi qua cửa cung này, thảm đỏ trải trên đất trùng điệp không thấy điểm cuối.
Triều thần và khách mời tham dự hôn lễ đều tập trung hai bên tế đàn, phóng tầm mắt nhìn ra xa toàn là đầu người, một màu đen mênh mông.
Vừa vào cung lập tức tới nơi này, ước chừng còn nửa canh giờ nữa đội rước dâu mới đến, mọi người đã chờ ở đây thật sớm, thân thể không nhịn được cũng có chút đứng không yên.
Vị trí của Phong Duyên Thương ở giữa phía bên trái, trước mắt chính là tế đàn, tổng cộng có mười sáu bậc thang bằng cẩm thạch được gọt giũa cẩn thận, mặt trời chiếu lên sáng chói làm cho người ta mở mắt không ra.
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, hoa phục buông chấm đất, có thể nói đây là trang phục rất lộng lẫy. Đứng sóng vai cùng Phong Duyên Thương, bất kỳ ai liếc nhìn đều sẽ có cảm giác hai người này cực kỳ xứng đôi, nói trời đất tạo nên cũng không quá đáng.
Bị tế đàn cản trở, người đối diện chỉ có thể nhìn được hai bên. Mà Bùi Tập Dạ lại đứng chính giữa ở đối diện, nhưng lúc này hắn lại nhắm mắt làm ngơ khiến cho Nhạc Sở Nhân rất là tự tại.
Thỉnh thoảng có vài quan viên tới đây trò chuyện cùng Phong Duyên Thương, hiện nay có thể nói Phong Duyên Thương dưới một người trên vạn người, Thương Thái Úy cũng phải nhịn hắn ba phần. Lại bởi vì hai sự kiện tại Đại Hòa điện và Thừa Đức điện, khiến cho tất cả mọi người đối với hai vợ chồng bọn họ kính sợ có thêm.
Có mấy vị phu nhân muốn tiến lên nói chuyện với Nhạc Sở Nhân, trong đó có không ít người lúc trước đưa ‘quà tặng’ tới cho nàng, chỉ là nét mặt không biểu cảm, quanh thân quanh quẩn một cổ khí thế vô hình của Nhạc Sở Nhân khiến cho không ai dám đến gần.
Phong Duyên Thương mặc một bộ triều phục màu đỏ tía, phong thần tuấn lãng phong nhã tiêu sái, nói chuyện cùng các triều thần bên cạnh, mặt mũi tràn đầy ý cười ôn hòa, khiến nhìn người cảm giác như thấm gió xuân.
Hồi lâu sau, Phong Duyên Thương xoay người nhìn người bên cạnh, phát hiện nàng nhắm nửa con mắt, giống như đang ngủ.
“Mệt mỏi sao?” Phong Duyên Thương cười khẽ, nghiêng đầu nhìn nàng, cầm tay của nàng ôn nhu hỏi.
Nhạc Sở Nhân mở mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu một cái: “Trương thư sinh đã phái đệ tử Cái Bang chạy
Đọc nhanh tại Vietwriter.com