Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 191: Chương 123.2








"Muội tử, một lát nữa ngươi sẽ lên đường sao?" Giọng nói lớn, gần như cả doanh trại đều nghe được hắn nói chuyện.





"Ừ, ngươi còn có chuyện dặn dò?" Mặt mày cong cong, Nhạc Sở Nhân cũng đi về phía hắn.





"Kia trái lại không có, chỉ là ngươi cẩn thận một chút." Sờ đầu một cái, sau đó Phí Tùng nói.





"Người cứ yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ trở lại." hơi nâng cằm, trên mặt tràn đầy tự tin.





"Ca ca chờ ngươi, muốn ăn cái gì, ta cho người đi làm, chờ ngươi trở về đón gió tẩy trần cho ngươi." Phí Tùng rất nghiêm túc mở to hai mắt hỏi.





Không nhịn được cười, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, "Ngươi lại còn coi ta như dẫn thiên quân vạn mã đi quyết chiến? Làm cho ta thấy xấu hổ rồi. Chuẩn bị hai vò rượu, huynh muội ta uống một bữa là được."





"Được, ca ca chờ ngươi." Giơ tay lên muốn vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, lúc vỗ gần tới bả vai lập tức dừng lại, sau đó cười thu tay lại, nghĩ đến lời Diêm Cận nói với hắn hôm qua, sức lực của hắn quá lớn.





Nhìn động tác của hắn, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười khẽ, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó đi tới phía sau doanh trại.





Kim Điêu đã sớm chờ nơi đó, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân tới đây, nó cúi thấp thân mình, sau đó nằm rạp trên mặt tuyết.





Đạp tuyết két két, bước thẳng đi tới, lấy ra hai viên thuốc nhét vào trong miệng nó, sau đó đạp lên cánh rồi bò đến trên lưng nó.





"Đi thôi!" Vỗ vỗ cổ nó, đại bàng đứng lên, cánh giang rộng ra, sau đó bay thật nhanh lên.





Nằm sấp người xuống, gió lạnh gào thét, theo đại bàng càng bay càng cao, cảnh sắc phía dưới cũng hiện ra rõ ràng.





Đi qua hai dãy núi to lớn liên miên là tiến vào Bắc Cương. Đằng sau hai dãy núi, nhìn chỗ này, thật giống một thanh đao chém một nhát bằng phẳng vào mặt đất.





Tiếp tục bỏ lại cửa khẩu phía Đông Phương ở sau lưng, đây cũng là trong lãnh thổ Bắc Cương. Ngoài tuyết trắng xóa, có thể nhìn thấy một thôn nhỏ với vài phòng ốc tụ tập cùng nhau, chính là không nhìn thấy doanh trại quân đội.





Híp mắt nhìn phía dưới, cuối cùng tìm được con đường bị bão tuyết che lấp, một nhóm lớn người ngựa di chuyển chỉ có thể đi đường này, có thể dẫn đến cửa khẩu Đại Yến, cũng có thể đi đến biên giới phía đông.





Vỗ vỗ Kim Điêu ý bảo đi xuống, Kim Điêu giữa không trung lượn vòng rồi tuột xuống, hạ cánh xuống trên mặt tuyết.





Từ trên thân nó xuống, một bước đã giẫm vào trong tuyết, tuyết dày không có qua bắp chân .





Từ trong áo khoác lấy ra một cái túi, từng bước một đi lại trong tuyết, những thứ trong tay cũng lấp sâu vào trong tuyết.





Khoảng cách gần một ngàn mét, nàng từng bước từng bước đi tới, mặt trời mọc tới giữa trên đầu, tuyết trên đất là sáng chói mắt và rực rỡ.





Cưỡi Kim Điêu di chuyển lần nữa, bay qua hai dãy núi dừng lại lần nữa, giống như chôn địa lôi, tất cả mọi nơi có thể là nơi hành quân đều bị nàng bố trí mai phục.





*địa lôi: bom mìn





Mặt trời lặn xuống ở phía tây, nàng đầy người là mồ hôi, nơi nào còn cảm thấy lạnh.





Kim Điêu vẫn ở cùng bên cạnh nàng, thân thể to lớn giống như một ngọn núi nhỏ, hoặc như là một pháo đài kiên cường, mặc cho mưa gió ập đến cũng có thể cố thủ bên người nàng.





"Đã để cho tên Bùi tiền hàng đó đắc ý, lần này cho hắn đẹp mặt. Tiểu Súc Sinh, ngươi nói chúng ta có cần đến biên giới Đông Cương đi vài vòng hay không? Ta còn chưa đi qua bao giờ đâu." Lau đi mồ hôi trên trán, Nhạc Sở Nhân vừa phí sức đạp tuyết đi tới bên cạnh Kim Điêu vừa nói.





Kim Điêu cúi đầu nhìn nàng, nét mặt kia cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý.





"Không vội? Ta cũng không phải gấp, chính là nghĩ tới Tây Cương bị Bùi Tập Dạ chiếm vào trong tay rồi, không thể cho hắn thêm Đông Cương nữa. mặc dù vó sắt của Bắc Cương không thể so với Diêm Tự quân, nhưng cũng là số một số hai, nếu không làm sao có thể chiên thắng Tây Cương như vậy? Cho dù bản lĩnh Tây Cương không có, nhưng đó cũng phải có hai mươi vạn quân mã quốc gia." Đâm nó, nàng vừa nói, mồ hôi trên trán lại chảy xuống dưới.





"Ai, thời tiết này, Phương Bắc quả thật không thể làm chuyện gì. Trước tiên chỉ có thể cùng bọn họ kéo dài như vậy, giống như kéosợi, mỗi bên kéo một đầu, cũng không thể dùng sức." Leo lên lung nó, Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ nó, ý bảo trở về đi thôi.





Bay lên giữa không trung, đi về phía doanh trại, bão tuyết mịt mờ, trời đất mênh mông, Kim Điêu khổng lồ cũng giống như một chiếc lá, ở giữa trời đất rộng lớn này sao mà nhỏ bé quá.





Xa xa nhìn thấy cửa khẩu, mặt trời lặn dần về phía tây, Kim Điêu bay lượn vững vàng, lại chợt thét dài một tiếng, âm thanh điếc tai khiến cho Nhạc Sở Nhân cau mày.





Ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn lại phía sau, bốn năm con quạ đen đi theo phía sau cách trăm mét, từng con một khí thế rất mạnh, cũng không để ý hai cánh Kim Điêu đong đưa lúc cuồn cuộn nổi lên gió lớn, làm việc nghĩa không được chùn bước xông về trước.





Chân mày nhíu lên, Nhạc Sở Nhân nhớ tới chuyện hôm qua

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK