Bên trong ngự thư phòng thoang thoảng mùi giấy mực, một thân minh hoàng Phong Duyên Thiệu một thân Hoàng bào ngồi sau ngự án, đầu đội kim quan, mặt như ngọc, khắp người toát ra vẻ lịch sự nho nhã. Thế nhưng một thân khí thế cũng không thể bỏ qua, dung nạp bách xuyên.
*dung nạp bách xuyên: ý chỉ trong trăm người có một
Phía dưới, Nhạc Sở Nhân một thân váy dài rộng thùng thình màu tím nhạt ngồi trên ghế thái sư được phủ nệm êm, đuôi mày khẽ nhếch, con ngươi sáng trong mang theo chút kỳ lạ cùng suy ngẫm quan sát đánh giá vị Quốc sư đại nhân ngồi trong điện chỉ cách nàng hai thước.
Đại danh của Quốc sư là Trần Tư An, năm nay bốn mươi tám, sắp tới cũng gần năm mươi tuổi, thế nhưng gương mặt cùng với một thân phong cách này cũng không giống như là người gần năm mươi. Cứ như vậy nhìn hắn cùng với Phong Duyên Thiệu, nói tuổi bọn họ gần như nhau cũng sẽ có người tin tưởng.
Hôm nay nàng đến trong cung, hoàn toàn do Phong Duyên Thiệu phái người tới đón nàng , nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng.
Phong Duyên Thương không ở đây, từ trước đến nay nàng đến Ngự thư phòng này đều ngồi ở đây, nhìn cái người Quốc sư trước mắt tuổi cùng bề ngoài hoàn toàn bất đồng này, nghe Phong Duyên Thiệu nói chuyện cùng hắn.
Nếu không phải trong biệt viện Hoàng gia của Phong Triệu thiên có chút chuyện, thê tử kết tóc lẫn nhau thần chí không rõ, tuy là hắn oán hận hơi nhiều nên tính khí càng lúc nóng nảy, nhưng tình trạng vẫn không thấy tốt lên, cho nên cả người già đi rất nhiều.
Vẻ mặt Phong Duyên Thiệu vẫn bình thản, không nhìn thấy gì, nhưng chắc hẳn hắn vẫn quan tâm, nếu không cũng sẽ không hỏi thăm Trần Tư An những chuyện này.
Nhạc Sở Nhân nghe không quá nghiêm túc,ánh mắt không rời khỏi vị Quốc sư Trần Tư An này. Người này thanh cao không chỉ biểu hiện ra trên mặt, hắn thật sự có một cỗ ngạo khí người bình thường không có.
Nhạc Sở Nhân đối với tính tình của mỗi người đều không có phân biệt đối xử, tuy có phân chia yêu thích ghét, nhưng tính tình mỗi người là bẩm sinh, ngược lại nàng sẽ không mù quáng mà dựa theo tính tình khác người khác mà ghét người nào.
Chỉ là nhìn vị Quốc sư này, nàng liền không nhịn được nghĩ tới chuyện cái ao sen bị lấp của phủ Nhạc Chí Châu, nếu không phải hắn nói xằng nói bậy giả thần giả quỷ, Nhạc Chí Châu cũng sẽ không lấp cái ao sen này, hại nàng tiếc nuối thật lâu.
"Sở Nhân, hôm nay gọi ngươi tới, chính là giới thiệu Quốc sư cho ngươi. Người đời để biết Quốc sư có tài nghệ luyện đan thuần thục, nhưng còn có một tuyệt kỹ khác hiếm có người biết, đó chính là luyện chế thánh dược giải độc. Mấy ngày nay Thích Kiến vẫn buồn bực ở trong cung điện bỏ hoang không ra được, chắc hẳn là phụng mệnh ngươi dặn luyện chế cổ độc. Trẫm biết trong lòng ngươi không nắm chắc, sợ rằng dù có xuất ra toàn bộ sức lực cũng không bằng đối phương đánh tới một kích. Quốc sư có kiến thức rộng rãi, ngươi khiêm tốn có thể lãnh giáo* Quốc sư, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn." Phong Duyên Thiệu mở miệng chỉ đích danh, từng câu từng chữ ôn hòa nói xong, nhưng rất có thâm ý.
*lãnh giáo: xin chỉ dạy, chỉ bảo
Nhạc Sở Nhân khẽ nhướng đuôi mày lắng nghe, có lẽ Phong Duyên Thiệu không chỉ muốn nàng lãnh giáo Trần Tư An một chút thôi đâu, chẳng lẽ bọn họ có an bài khác? Ngược lại Phong Duyên Thương không có nói với nàng, có lẽ hắn cũng không biết chuyện này.
Trần Tư An xoay người, không mặn không nhạt chắp tay về phía Nhạc Sở Nhân làm lễ ra mắt, bộ dáng kia quả thật có chút thanh cao, chỉ là Nhạc Sở Nhân cũng không có khó chịu, ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn đối với vị Quốc sư này cùng với một tay tuyệt kỹ kia.
Thánh dược giải độc? Suy tính mấy chữ này, Nhạc Sở Nhân cảm thấy không đơn giản. Không phải thuốc giải độc nào cũng có thể gọi là thánh dược.
"Nghe tiếng đại danh của Quốc sư đại danh, thế nhưng vẫn vô duyên nhìn thấy. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm. Chỉ với vẻ ngoài diện mạo trẻ tuổi xuất trần này, cũng để cho ta xem thế là đủ rồi. Quốc sư ăn đan dược dưỡng nhan gì vậy, chẳng biết có thể chỉ giáo một hai hay không." Nghiêng đầu, Mặt mày Nhạc Sở Nhân cong cong, thoạt nhìn rất thiện lương.
Biểu tình của Trần Tư An yên tĩnh không biến hóa, cho dù lời này của Nhạc Sở Nhân có mấy phần ý tứ trêu chọc, hắn cũng vẫn không vui không buồn như cũ.
"So sánh với Cần Vương phi, thực sự vẫn kém xa. Trú nhan dưỡng sinh một đạo (chắc là phương thuốc dưỡng nhan, làm đẹp), sợ rằng Cần Vương phi hiểu nhiều hơn so với hạ quan. Không biết hiện tại Cần Vương phi có thuận tiện? Nếu như thuận tiện, cung thỉnh Cần Vương phi qua phủ một lần." Xem ra là thật có việc, nếu không, Trần Tư An cũng sẽ không nói ra lời này.
Nhạc Sở Nhân chuyển mắt nhìn Phong Duyên Thiệu ngồi sau ngự án, hắn khẽ gật đầu, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái tỏ ra hiểu rõ rồi.
Chống tay vịn ghế Thái sư đứng lên, "Cung kính không bằng tuân mệnh, mấy ngày nay ta cũng rất thanh nhàn, vừa lúc muốn lãnh giáo Quốc sư đại nhân về chút biện pháp trẻ mãi không già." Đồng ý là đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được trêu chọc một phen. Việc có khả năng bảo trì thanh xuân này, cũng để cho nàng hết sức hâm mộ. Mặc dù nàng khinh thường những Đạo gia (đạo trưởng đó m.n) Luyện Đan Thuật đó, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật bọn họ có một ít đồ rất độc đáo.
Trần Tư An vẫn rất bình tĩnh như cũ, cúi chào Phong Duyên Thiệu, sau đó hai người một trước một sau đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Nhạc Sở Nhân lớn bụng, nên bước chân Trần Tư An cũng thả chậm, đi về phía cỗ kiệu mềm trong cung đỗ, phàm là cung nhân trên đường
Đọc nhanh tại Vietwriter.com