Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào - Chương 1138
Chương 1138: Nhốt cô ấy ở ngoài cửa
Minh Tư Thành có chút bối rối, gật đầu nói: “Vâng!”
Viêm Ái Linh bước ra từ phía sau Minh Tư Thành, không cam tâm nói rằng: “Lãnh Diệc Phàm! Anh không làm như vậy không chịu được sao? Thế anh trai của em thì phải làm sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Công chúa điện hạ, nếu như em thật sự lo nghĩ cho anh trai mình thì phải học được cách bảo vệ bản thân mình trước đã” Lãnh Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Viêm Ái Vi nhất thời vừa tức giận vừa bưồn bực, tức tối trừng mắt với Lãnh Diệc Phàm.
Bùi Hạ Sênh thấy vậy liền bước lên phía trước, võ nhẹ vào vai Viêm Ái Linh an ủi: “Tiểu Bất Nhiễm, anh trai cô là người ở hiền gặp lạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
“Tối nay lập tức lên máy bay về nước, anh sẽ cho trợ lý của anh đặt vé cho các em, chuyến bay sẽ bay luôn đêm nay, công chúa điện hạ ở đây càng lâu càng không an toàn” Lãnh Diệc Phàm nói.
“Vâng, em sẽ lập tức đưa Tiểu Bất Nhiễm về nước ngay” Minh Tư Thành đạp lười, bước đến phía trước Viêm Ái Linh, giọng điệu hòa hoãn: “Tiểu Bất Nhiễm, anh Diệc Phàm chắc chắn đã có kế hoạch của riêng mình rồi, tôi cảm thấy điều mà bây cô nên làm chính là tin tưởng mọi quyết định và và hành động của anh ấy”
Viêm Ái Linh quay đầu lại nhìn Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành gật đầu với cô ta, hy vọng cô ta sẽ ngoan ngoãn cùng anh quay về.
Viêm Ái Linh cụp mắt xuống, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Ba người bọn họ thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt Lãnh Diệc Phàm, lúc chuẩn bị rời đi, Lãnh Diệc Phàm đột nhiên lên tiếng nói: “Chuyện của anh ngày hôm nay hy vọng có thể giữ bí mật”
Tuy rằng anh ấy không nói đích danh là ai, nhưng Bùi Hạ Sênh rất thức thời, quay người lại nhìn anh, đáp: “Em đứng về phía Minh Tư Thành, anh ấy giúp ai, em giúp người đó”
Lãnh Diệc Phàm cười nhẹ: “Không tồi, thẳng thắn”
“Em cũng vậy”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Chuyện của công chúa điện hạ khiến em vất vả nhiều rồi”
“Khi nào xong việc nhớ trả tiền cho em là được” Bùi Hạ Sênh mỉm Lãnh Diệc Phàm nhận lời: “Được!”
Hai người mỗi người nói một câu, không đầu không đuôi, nhưng mỗi người lại hiểu rất rõ đối phương đang nói đến cái gì.
Sau khi ba người bọn họ rời đi, chỉ còn lại một mình Lãnh Diệc Phàm trong căn phòng rộng lớn.
Anh cựa quậy một chút, tìm điện thoại, gọi cho Thang Hưng Hiền: “Phái người đến sân bay, sắp xếp chuyến bay cho mấy người Minh Tư Thành về nước, bảo vệ bọn họ an toàn”
“Vâng” Thang Hưng Hiền đáp.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại tự động trở lại giao diện của danh bạ.
Tân Sơ Hạ, ba chữ này tình cờ xuất hiện ở giữa danh bạ trên màn hình.
Ngón tay cái của anh vừa vặn chạm nhẹ vào ba chữ này, nhưng chỉ đặt im, không nhúc nhích.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh mới đặt điện thoại xuống, vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên…
Khi anh mở mắt ra lần nữa, ngoài trời đã sáng.
“Đinh đong… đinh đong..” Chuông cửa vẫn vang lên.
Lãnh Diệc Phàm chống người ngồi dậy, yếu ớt đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi phòng để mở cửa.
Diệc Phàm! Tôi đến đây để mang đồ ăn sáng cho anh đấy! Sao anh lại đóng cửa nhốt tôi ở bên ngoài?”