Chiếc đèn ngủ nhỏ trong phòng ngủ vẫn sáng, Minh Tư Thành rón ra rón rén bước đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống. Nhiên Mộc Miên ôm một con gấu Teddy to bằng cô ở trong lòng, một chân còn gác lên bụng con gấu Teddy.
Minh Tư Thành trìu mến nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Nhiên Mộc Miên, vươn tay ra kéo một cạnh của chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho cô.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên ngồi dậy, khiến Minh Tư Thành giật mình một phen.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của cô, trong lòng Minh Tư Thành lại cảm thấy có chút thư thái.
Giầy tiếp theo, anh thở phào nhẹ nhõm, Nhiên Mộc Miên đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ anh.
Khi Minh Tư Thành vẫn chưa hoàn hồn lại, cánh môi mềm mại của Nhiên Mộc Miên đã trực tiếp dán lên môi anh.
Lúc này, Nhiên Mộc Miên chậm rãi mở đôi mắt đang còn lim dim ngái ngủ. Bốn mắt của cô và anh đối diện nhau, bốn cánh môi cũng chỉ nhẹ nhàng sát vào nhau.
Không có bất kỳ dục vọng nào, chỉ có những suy nghĩ không thể nói ra.
Yết hầu của Minh Tư Thành chuyển động, khẽ hé miệng, trực tiếp cắn lấy cánh môi hồng của Nhiên Mộc Miên, ngậm nó trong miệng, nhẹ nhàng nếm thử.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy như mình đang mộng du, bởi vì tất cả mọi thứ trước mắt khiến cô cảm thấy rất hư ảo và không chân thực.
Cô vẫn ôm anh, không chịu buông tay.
Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn lại.
Nhiên Mộc Miên lại một lần nữa nhìn Minh Tư Thành, sống mũi cay cay, nước mắt như nước lũ vỡ bờ, khóc sướt mướt.
"Em không quan tâm anh có lý do gì, em không đồng ý chia tay! Minh Tư Thành, trong cuộc tình này, em nói sao thì là vậy! Em sẽ không chia tay! Không chia tay! Anh nghe rõ chưa?" Nhiên Mộc Miên vừa khóc vừa nói.
Minh Tư Thành sững sờ nhìn Nhiên Mộc Miên, đột nhiên không nói được lời nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, rất muốn ôm chặt cô gái này vào lòng.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...
Minh Tư Thành đột nhiên cười lạnh, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve đùi Nhiên Mộc Miên rồi dần đi sâu vào phía trong.
Nhiên Mộc Miên sững sờ, ngay lập tức ngừng khóc.
“Tôi vậy mà lại có thể khiến thiên kim tiểu thư nhà họ Phó mắc bệnh tương tự, điều này thực sự đủ để chứng minh rằng sức hấp dẫn của tôi rất lớn đấy” Minh Tự Thành như cười như không nói.
Nhiên Mộc Miên sững sờ nhìn Minh Tư Thành, trong đôi mắt đang mở to toàn là nước mắt khiến mắt cô long lanh.
“Gọi tôi về là vì muốn làm loại chuyện này với tối đúng không? Đến đây, tôi sẽ đáp ứng cô” Minh Tư Thành đột nhiên đưa tay ra kéo quần lót bên dưới chiếc váy ngủ của Nhiên Mộc Miên xuống.
Nhiên Mộc Miên không chống cự hay vùng vẫy, thay vào đó lại đặt tay lên má Minh Tư Thành, trịnh trọng nói: "Anh đến đi, em không hối hận đâu?
Minh Tư Thành trở tay không kịp nhìn Nhiên Mộc Miên.
“Minh Tư Thành, em cảnh cáo anh, nếu đêm nay anh không cần em thì sau này anh mãi mãi sẽ không bao giờ có được em nữa đâu!” Nhiên Mộc Miên không chút sợ hãi nhìn vào ánh mắt của Minh Tư Thành, trong đôi mắt trong veo thoáng chốc dịu dàng như nước, lẩm bẩm nói: "Minh Tư Thành, em thích anh, em rất nhớ anh, anh đừng rời xa em."
Ánh mắt của Minh Tư Thành lóe lên, tất cả sự nhẫn nhịn chỉ vì những lời này của Nhiên Mộc Miên mà từ bỏ.
Anh hoàn toàn gục ngã, cúi xuống ngậm chặt cô một lần nữa, không còn kìm nén được tình yêu và nhớ nhung của mình dành cho cộ.
Chỉ sau một nụ hôn sâu, Minh Tư Thành nâng khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi má mềm mại của cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẫn nói ra những lời đến cả bản thân anh cũng không thể phân biệt được thật hay giả: "Hoá ra một cái hôn của tôi cũng đã có thể khiến cô chủ Nhiên dâng mình cho tôi, thật sự khiến tôi thấy rất ngạc nhiên đấy! Nhưng tôi không hề có hứng thú với cơ thể của cô chủ Nhiên. Chỉ là đang chơi đùa cô mà thôi, không ngờ cô lại nghiêm túc với tôi như vậy."
Lang Khiếu Nhật nhận ra có thứ gì đó không đúng, từ sau ghế sô pha nhảy ra, vượn nắm đấm ra đánh Minh Tư Thành,
Sau khi Minh Tư Thành né ra, anh xoa xoa nắm đấm của mình, đoạn đời gian luyện tập đấm bốc này cuối cùng cũng đã có chỗ để thể hiện rồi.
- -------------------