Mục lục
Vợ ngốc vô cùng ngọt ngào - Quân hôn ngọt ngào của nàng ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 967: Anh không có ý gì với cô ta

Phó Diệc Phàm lịch sự đưa tay ra và nói: “Trước tiên, hãy cho tôi biết là chuyện gì đã”

Tống Vân Thùy nói tiếp: Em gái tôi đã mất tích rồi”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Mất tích à, không phải nên gọi cảnh sát trước sao? Cô tìm tôi làm cái gì?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi lại.

Tống Vân Thùy nhìn Phó Diệc Phàm và sửng sốt.

Sơ Hạ mất tích mà tại sao Phó Diệc Phàm lại bình tĩnh như vậy?

Điều này không giống với phản ứng của một người đàn ông với người phụ nữ mà anh ta yêu chút nào cả.

Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Tân Vũ Bảo và quả thực là Tân Sơ Hạ đã mất tích. Cô cũng thuyết phục Tân Vũ Bảo gọi cho cảnh sát, nhưng Tân Vũ Bảo lại nói cho dù gọi điện thoại nhưng không có điều gì khác thường thì cảnh sát sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường mà thôi. Trong trường hợp này họ sẽ không xem trọng vụ án lắm.

“Nếu cô không nói, vậy tôi đi lên trước đây. Công việc của tôi còn rất bận” Phó Diệc Phàm nói tiếp.

Sau khi Tống Vân Thùy định thần lại, cô ấy nhanh chóng đưa tay ngăn Phó Diệc Phàm lại: “Nhà họ Phó có thế lực rất lớn. Tôi nghĩ tìm anh thực tế hơn là gọi cảnh sát”

“Nhà họ Phó là một dòng họ lớn, nhưng tôi không có quyền lực và không có tầm ảnh hưởng gì cả. Cô đã tìm nhầm người rồi” Phó Diệc Phàm nói một cách thờ ơ.

Tống Vân Thùy chậm rãi bỏ tay xuống: “Coi như tôi cầu xin anh, hãy niệm tình ngày đó tôi giúp anh giữ lại các cơ trưởng của công ty”

Phó Diệc Phàm bỏ một tay vào túi quần, tay kia ra hiệu: “Tôi nói thật, tôi không thể giúp gì được cho cô đâu”

“Một khi đã như vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa” Tống Vân Thùy chịu thua đành nhường bước.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Phó Diệc Phàm gật đầu và đi thẳng đến tòa nhà.

Tống Vân Thùy chăm chú nhìn theo bóng dáng đẹp trai của Phó Diệc Phàm, bất giác khóe miệng cô hơi nhếch lên.

Cô luôn cho răng người mà Phó Diệc Phàm thích là Tân Sơ Hạ, bây giờ xem ra giữa anh và Tân Sơ Hạ thật sự không có gì cả.

Nhưng…

Hãy suy nghĩ về nó từ một góc độ khác xem.

Những gì Tân Sơ Hạ đã làm với cô trong thời gian gần đây thật đúng như lời mẹ cô nói.

Tân Sơ Hạ đang cố ý trả đũa cô, cô ấy không vừa mắt Tống Vân Thùy một chút nào cả.

Nhưng mâu thuẫn chính giữa họ vẫn bắt nguồn từ việc mẹ cô gả vào nhà họ Tân.

Tân Sơ Hạ muốn bố mẹ cô ta tái hôn, nhưng sự xen ngang của cô ấy và mẹ cô ấy đã phá hủy hy vọng của Tân Sơ Hạ.

Tống Vân Thùy đã nghĩ rất nhiều, đồng thời cô ấy đã nghĩ đến một người khác. Người đó có thể giúp cô ấy tìm kiếm Tân Sơ Hạ.

Sau đó, cô ấy lái xe đến một trung tâm mua sắm cao cấp rồi mua rất nhiều quà và đến biệt thự của nhà họ Phó.

Phó Hoăng Khôn biết răng Tống Vân Thùy đã chủ động đến thăm thì ông ấy rất vui được đón Tống Vân Thùy.

Bởi vì tìm người rất quan trọng nên sau khi Tống Vân Thùy gặp mặt Phó Hoằng Khôn thì cô ấy liền giải thích ý định của mình: “Ông cố Phó, hôm nay cháu đến làm phiền ông rồi. Thật ra, em gái của cháu là Tân Sơ Hạ đã mất tích nên cháu hy vọng ông có thể giúp cháu ạ”

Phó Diệc Phàm không thể làm chủ, vì vậy nhất định Phó Hoäng Khôn có thể làm chủ được.

Quả nhiên, sau khi Phó Hoằng Khôn nghe được chuyện của Tân Sơ Hạ thì ngay lập tức ông ấy nhấc điện thoại di động và gọi cho người quen.

chapter content

Chương 968: Sắp bị anh phát hiện

“Mời nói ạ” Tống Vân Thùy khẽ gật đầu.

Phó Hoăng Khôn mỉm cười đầy ân cần: “Mỗi tuần cứ đến đây một lần, ăn bữa cơm rau dưa với ông già ốm yếu này”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Khóe miệng Tống Vân Thùy hơi nhếch lên, vui vẻ đái Phó Hoằng Khôn hài lòng gật đầu, không khỏi cảm thán: là chắt dâu của ông già này thì tốt rồi.”

“Hay là, ông Phó nhận cháu làm chắt gái đi” Tống Vân Thùy nói đùa.

Phó Hoằng Khôn giơ tay lên, dựng ngón trỏ lắc đầu: “So với việc làm chất gái, ông càng hy vọng cháu sẽ là vợ của chắt trai ông hơn”“

Mặc dù Tống Vân Thùy rất vui, nhưng trong thâm tâm cô biết răng Phó Diệc Phàm không hề thích cô.

“Chuyện tình cảm, thật sự không thể miễn cưỡng”

“Ông già này không miễn cưỡng, mà là nhìn ra được đứa nhỏ cháu thích Diệc Phàm nhà ông” Phó Hoằng Khôn bưng tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm.

Được ạ.”

Nếu cháu Tống Vân Thùy sửng sốt, nhướng mày phủ quyết: “Có thể là ông Phó nhìn lầm rồi”

“Ông già này có thị lực tốt nhất” Phó Hoäng Khôn lại đặt tách trà xuống, chân thành khuyên nhủ: “Diệc Phàm nhà ông không nhạy cảm lắm với mấy chuyện tình cảm. Nếu cháu thích nó mà không nói cho nó biết thì có thể vĩnh viễn nó sẽ không phát hiện ra cháu. Diệc Phàm nhà ông đã được học về quản lý quân đội từ khi còn là một đứa trẻ. Ngoại trừ em gái Mộc Miên, có lẽ nó chưa tiếp xúc nhiều với những cô gái khác”

“Cháu lại thấy anh ấy rất thường xuyên tiếp xúc với em gái kế của cháu” Tống Vân Thùy không biết tại sao mình lại trở nên ghen tuông.

Phó Hoäng Khôn lắc đầu không tán thành: “Cô bé Tân Sơ Hạ là một người thô lỗ. Nó chắc chắn không phải là mẫu người mà Diệc Phàm thích”

“Ông biết rất rõ cháu trai của mình à?” Tống Vân Thùy kinh ngạc.

Phó Hoằng Khôn lại lắc đầu, trả lời: “Không biết nhiều”

Tống Vân Thùy nhất thời không rõ.

Phó Hoằng Khôn vẫy tay với Tống Vân Thùy, nói tiếp: “Lại đây ngồi chơi cờ vây với ông già ốm yếu ông chút đi”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Được ạ” Tống Vân Thùy gật đầu, đi qua, ngồi đối diện với Phó Hoăng Khôn, chọn cờ trắng.

Phó Hoäng Khôn nói đùa: “Mỗi lần Diệc Phàm đi chơi cờ với ông, thằng bé luôn chọn cờ trắng. Cháu có biết tại sao không?”

“Tại sao?” Tống Vân Thùy hỏi ngược lại.

Phó Hoằng Khôn nói đầy ẩn ý: “Diệc Phàm nói với ông già này, màu trắng tượng trưng cho ánh sáng và công lý”

Tống Vân Thùy hiểu ý mỉm cười.

Ở một nơi khác.

Phó Diệc Phàm lắng nghe tin tức kẻ dưới cung cấp cho mình, bước ra ngoài tòa nhà của “Thành phố Giải trí Lam MỊ”.

Hệ thống thiên nhãn điện tử cho thấy phạm vi hoạt động cuối cùng của Tân Sơ Hạ là ở gần chỗ này.

Phó Diệc Phàm tùy tiện một vòng quanh đây, cảm thấy được nơi đáng ngờ duy nhất là “Thành phố Giải trí Lam Mị” này.

Nhưng vào thời điểm này, trước giờ mở cửa của thành phố giải trí, anh cũng chỉ có thể giả vờ đi ngang qua, chờ buổi tối đến xem một lần nữa.

Trong đồn cảnh sát, cảnh sát cũng được phái đi để hỏi thăm tung tích của Tân Sơ Hạ, nhưng tốc độ hành động của bọn họ luôn chậm hơn Phó Diệc Phàm một bước.

Khi đến giờ kinh doanh của “Thành phố Giải trí Lam Mị” vào buổi tối, Phó Diệc Phàm thay bộ quần áo bình thường, bước vào đó một mình.

Bên trong đang xa hoa truy lạc, tiếng nhạc ồn ào, nam nữ uốn éo thân thể, cảnh tượng xa hoa, suy đồi.

Phó Diệc Phàm trực tiếp đến trước quầy bar, gọi một ly “Louis XIII”

với một nhân viên pha chế ăn mặc như một tên cướp biển một mắt.

Chẳng bao lâu sau, nhân viên pha chế phục vụ cho Phó Diệc Phàm một ly “Louis XIII”

Phó Diệc Phàm lấy ra vài trăm từ túi trong của áo khoác và đặt chúng lên quầy bar.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi với ly cocktail hình tam giác, một người phụ nữ mặc váy dạ hội cao cấp với lối trang điểm tinh tế, đi giày cao gót bước tới và nói với nhân viên pha chế: “7168”

Tai phải của Phó Diệc Phàm run lên, nhưng anh không dừng bước để nghe trộm, thay vào đó, anh bình tĩnh nhấp một ngụm rượu trong ly, đi tới chỗ ngồi trang nhã phía trước.
Chương 969: Chơi trò chơi với bọn họ

Sau đó người phụ nữ ăn mặc sang trọng được một người đàn ông mặc áo bành tô bắt đi.

Phó Diệc Phàm giả vờ là một cậu ấm ăn chơi đến đây để mua vui, liên tục tìm kiếm những người phụ nữ khác nhau trên sàn nhảy để khiêu vũ, nhưng đôi mắt đen sắc bén của anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng người phụ nữ vừa rời đi.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Chừng mười phút sau, người phụ nữ từ sau quầy rượu bước ra, trên mặt vẫn mang theo tươi cười như vừa trải qua một chuyện gì đó khiến tâm trạng của cô ta sảng khoái.

Phó Diệc Phàm có phần không đoán trước được bí mật trong việc này, lại càng không hiểu được con số “7168′, liên quan gì đến người phụ nữ đó và Tào Quốc Chiến?

Hiện tại anh không thể hành động hấp tấp để tránh đánh rắn động cỏ, vì vậy anh chỉ chơi ở đây một lúc rồi bỏ đi.

Vừa bước ra khỏi cổng “Thành phố Giải trí Lam Mi”, Phó Diệc Phàm nhận được một cuộc điện thoại từ Tào Quốc Chiến.

“Alo, Diệc Phàm, đến bến tàu Đông Châu đi. Chúng tôi đang mở một party trên du thuyền, đêm nay có bất ngờ đấy!” Trong giọng nói của Tào Quốc Chiến còn xen lẫn một nụ cười trộm.

Phó Diệc Phàm đáp lại không chút do dự: “Tôi sẽ đến đấy ngay lập tức”

Sau đó anh lái xe đến bến tàu Đông Châu, chỉ nhìn thấy một chiếc du thuyền màu trắng đang đậu trên bãi biển.

Khi Phó Diệc Phàm ra khỏi xe và đi đến du thuyền, một người nào.

đó trên boong tàu vẫy tay với anh.

“Diệc Phàm! Nhanh lên! Chỉ chờ mình anh thôi đấy!” Tào Quốc Chiến trái ôm phải ấp hai người phụ nữ có dáng người đầy đặn và gợi cảm trong bộ bikini.

Phó Diệc Phàm lên du thuyền, rất nhanh đã thân thiện với đám bạn bè ăn chơi của Tào Quốc Chiến.

Sau khi anh lên thuyền không bao lâu, du thuyền di chuyển ra ngoài khơi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Bọn họ có tổng cộng mười người đàn ông uống rượu chơi bài trên boong, nhưng chỉ có chín người có phụ nữ làm bạn.

Lúc này, Tào Quốc Chiến không biết mang từ đâu ra một cô gái bị xích sắt trói hai tay, hai mắt bị vải đen che kín, miệng cũng bị băng keo đen bịt kín.

Cô gái có mái tóc dài xõa tung, trên người mặc một chiếc váy thắt lưng lụa trắng hơi trong suốt. Bộ bikini màu trắng bên trong ôm lấy thân hình tinh xảo của cô ta. Vẻ đẹp nửa ẩn nửa hiện khiến vài người đàn ông có mặt phải xuýt xoa không ngớt.

“Chỗ tôi có một “con hàng mới” này, không ngon không lấy tiền. Mấy người ai có hứng thú không?” Tào Quốc Chiến nhếch mép hỏi.

“Có phải là tự nguyện không?” Một người trong số đó hỏi với vẻ đùa cợt.

Tào Quốc Chiến búng tay, chỉ vào người đàn ông vừa đặt câu hỏi, trả lời: “Con hàng này thiếu tiền, nên tự nguyện bán thân”

Nghe vậy, Phó Diệc Phàm vốn không thèm để ý, đột nhiên ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào cô gái đang được Tào Quốc Chiến giữ.

“Anh bịt mắt bịt miệng cô ta lại, ai biết được cô ta có đẹp hay không. Lỡ như lại là khủng long, Quốc Chiến anh có chịu trách nhiệm đền tiền không?” Một cậu ấm khác cà lơ phất phơ nói đùa.

Tào Quốc Chiến nhếch môi cười: “Này, mấy cô gái mà anh từng “chăn” trong tay tôi, có em nào không đẹp? Tôi nói cho anh biết, người ngày hôm nay chính là “con lai” đấy!”

Nhắc đến “con lai”, đám công tử nhà giàu ngay lập tức tràn đầy sinh lực.

“Được rồi! Ra giá đi!” Có người hỏi.

Không nói hai lời, một người trực tiếp duỗi ra năm ngón tay: “Mười hai tỷ, cách cũ”

“Không thành vấn đề, bắt đầu thôi!” Mọi người đồng thanh đáp.

Cái gọi là “cách cũ” là ngoài việc phải mười mấy tỷ, mười người đàn ông bọn họ còn phải chơi một trận “đấu bò”, người chiến thắng cuối cùng mới có thể lấy được cô gái này.

Những người khác không thắng cũng không sao, Tào Quốc Chiến cũng đã sắp xếp chín người đẹp khác, mỗi người một em, không mất mát gì cả.

Lúc này, Tào Quốc Chiến cố ý ngồi xuống bên cạnh Phó Diệc Phàm, ân cần chăm sóc mà n ệc Phàm, đây là lần đầu tiên anh chơi trò này với chúng tôi, anh có muốn liều một phen hay không?”
Chương 970: Anh ôm được người đẹp về

Phó Diệc Phàm cười nhẹ, giơ tay ôm lấy một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, đáp lại: “Nếu đã có sẵn rồi thì lãng phí tiền bạc làm gì?”

“Hàng có sẵn này chỉ là “xe giao thông công cộng”, tôi biết anh rất coi thường nó!” Tào Quốc Chiến cong môi.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Phó Diệc Phàm buông người phụ nữ tiếp khách ra, nhìn Tào Quốc.

Chiến, nhướng mày đầy ẩn ý.

Trong số mười người đàn ông, tính thêm Phó Diệc Phàm thì tổng cộng có năm người đàn ông muốn có cô gái này.

Tào Quốc Chiến làm “người chia bài”, chia bài cho năm người bọn họ.

Mỗi lượt Phó Diệc Phàm đều ra bài rất ổn, trong lòng bốn người đàn ông còn lại tức khắc thất kinh.

Ở lượt cuối cùng, Phó Diệc Phàm đã giành chiến thắng một cách dễ dàng.

Tào Quốc Chiến dẫn cô gái đến chỗ Phó Diệc Phàm, đưa sợi xích sắt trong tay cho Phó Diệc Phàm, lại vỗ vai Phó Diệc Phàm nói: “Hưởng thụ cho tốt nha”

Phó Diệc Phàm cong môi, người khác khó có thể nhìn ra tâm trạng của anh.

Khi anh lấy đầu dây xích sắt từ tay Tào Quốc Chiến, cả nam lẫn nữ bên cạnh đều huýt sáo và tán thưởng, dường như muốn chúc mừng anh có thể ôm được người đẹp về.

“Lúc này cũng không còn sớm nữa. Chúng ta hãy ôm người đẹp của mình trở về phòng đi!” Tào Quốc Chiến hét lên.

Chàng trai mặc đồ vào, dẫn một phụ nữ vào cabin của du thuyền.

Phó Diệc Phàm không dắt cô gái bằng xích sắt như Tào Quốc Chiến, mà ân cần tháo xích sắt trên cổ tay cô ta.

Thật không may, những vòng dây xích sắt này đã được cởi trói, kết quả là cô gái vẫn đeo chiếc còng tay tình thú trên cổ tay của mình.

Gió biển thổi tới, cơ thể cô ta khẽ rùng mình.

Thấy thế, Phó Diệc Phàm đành phải cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô gái.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Diệc Phàm, anh nóng lòng như vậy sao? Mau đưa người đẹp của anh trở về căn phòng số 201 đi, chìa khóa còng tay, chỉ có anh mới biết nó đang ở đâu” Tào Quốc Chiến ôm người đẹp xoay người lại nói đùa.

Phó Diệc Phàm nhìn Tào Quốc Chiến, không nói gì mà chỉ cười cười.

Tào Quốc Chiến nói xong liền rời đi cùng với người phụ nữ.

Khi Phó Diệc Phàm ngoái đầu nhìn lại cô gái, giơ tay lên nhằm cởi mảnh vải đen khỏi mắt cô gái, lại cảm thấy tấm vải đen đã ướt đẫm một mảnh.

Cô gái có lẽ đã khóc từ rất lâu rồi.

Tay của anh cũng tăng nhanh tốc độ tìm cái nút thắt của vải đen, ai ngờ cái nút phía sau hóa ra là một cái nút chết, còn rất chặt.

Nếu cưỡng bức tháo ra, chỉ sợ mắt cô gái sẽ bị tổn thương, cả miếng băng đen trên miệng cũng vậy.

Phó Diệc Phàm bỏ cuộc, định đưa cô gái về phòng trước.

“Cô có phiền không nếu tôi nắm tay cô và đưa cô về phòng?” Anh hỏi một cách lịch sự đàn ông, cũng là một loại tôn trọng cô gái.

Cô gái gật đầu.

Bấy giờ, Phó Diệc Phàm nắm lấy cổ tay cô gái, dẫn cô ta vào cabin.

Những nơi có bậc thang lên xuống, Phó Diệc Phàm sẽ tốt bụng nhắc nhở.

Khi đến cabin số 201, Phó Diệc Phàm tìm khắp căn phòng nhưng không tìm thấy chiếc kéo nào có thể cắt đồ, có điều lại tìm thấy một tấm thẻ nhắc nhở.

Thẻ nhắc nhở ghi: Chìa khóa còng tay năm trong bộ bikini của cô gái, nếu xé bộ bikini ra, chìa khóa sẽ tự rơi ra.

Phó Diệc Phàm không nói nên lời mà đánh rơi tấm thẻ xuống đất.

Rõ ràng là anh đã bị Tào Quốc Chiến chơi!

Phó Diệc Phàm quay lại nhìn cô gái đang ngồi bên giường và hỏi: “Có phải chìa khóa trong bộ quần áo cô đang mặc không?”

Cô gái gật đầu.

Phó Diệc Phàm đưa mắt nhìn lướt qua cabin một vòng, cuối cùng †ầm mắt rơi xuống một chai rượu trên bàn cao. Khóe miệng anh khế nhếch lên khiến người ta không thể nhìn ra được lúc này anh đang suy nghĩ gì.

Khi bên anh không có động tĩnh gì, trong hai cái cabin bên cạnh truyền đến âm thanh đồi trụy của đôi nam nữ đang ý loạn tình mê cách một bức tường.
Chương 971: Cô chỉ nhớ đã từng gặp

Phó Diệc Phàm bước đến bên cạnh chiếc bàn cao, giơ tay cầm lấy cái vặn nút mở chai rượu bên cạnh chai rượu nho chứ không phải chai rượu nho kia.

Anh lấy dụng cụ khui nắp chai, quay lại bên cạnh cô gái, dùng đầu vít của dụng cụ khui chai xuyên qua miếng vải đen trên mắt cô gái.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Thời điểm tấm vải đen rơi xuống, cô gái vẫn nhắm mắt, vết sẹo hình chữ nhật màu hồng hiện rõ.

Phó Diệc Phàm cực kỳ bình tĩnh nhìn cô gái, như thể đã dự đoán trước được điều này, nói một câu: “Cô ngốc hơn tôi nghĩ”

Tân Sơ Hạ chậm rãi mở mắt ra, trừng mắt nhìn Phó Diệc Phàm, đôi mắt trong mắt ngận nước giờ đầy những tơ máu.

Trong đôi mắt cô vừa có ấm ức lại có xấu hổ, xen lẫn đủ loại cảm xúc khó chịu.

Phó Diệc Phàm nhướng mày nói: “Tôi không oán không thù với cô, cô trừng tôi cũng vô dụng.”

Vừa nói, anh vừa cụp mắt xuống, kéo còng trên cổ tay Tân Sơ Hạ lên, bắt đầu dùng dụng cụ mở nắp chai, mở khóa rất nghiêm túc.

Một lúc sau, “lạch cạch” hai tiếng, chiếc còng được mở khóa.

Phó Diệc Phàm tháo còng tay cho Tân Sơ Hạ. Chẳng ngờ, đôi tay nhỏ bé vừa giành được tự do đã ngay lập tức ôm lấy eo anh.

Một vật mềm mại ập đến…

Tân Sơ Hạ lao mình vào vòng tay của Phó Diệc Phàm khóc nấc lên, đáng sợ đến mức Phó Diệc Phàm giơ tay đầu hàng.

“Hu hu hu…”

Tân Sơ Hạ khóc, nước mắt thấm ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người Phó Diệc Phàm.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Phó Diệc Phàm không dám cử động, tùy ý để cô ôm mình mà khóc lóc nghẹn ngào.

Tân Sơ Hạ khóc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Diệc Phàm, không khỏi bật cười.

Nếu không có băng dán miệng, cô nhất định sẽ cười thành tiếng.

Cô còn chưa chiến đấu với anh mà anh đã “đầu hàng” trước cô rồi.

Sau khi buông Phó Diệc Phàm ra, Tân Sơ Hạ tự mình xé miếng băng dính trên miệng mình.

Trên thực tế, lúc đầu khi nghe thấy giọng nói của anh, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại một bụng ấm ức.

Nếu như rơi vào trong tay Phó Diệc Phàm anh, cô sẽ không sợ hãi chút nào. Nếu rơi vào tay người đàn ông khác, cô nhất định sẽ gặp tai ương.

Phó Diệc Phàm bỏ hai tay xuống, hỏi tại sao lại rơi vào tay Tào Quốc Chiến?”

Tân Sơ Hạ kêu lên một tiếng đau đớn, băng keo trên miệng đã bị cô xé hết, nhưng đau đớn đến mức nước mắt của cô lập tức trào ra.

lếu cô không tình nguyện, Phó Diệc Phàm vô thức liếc nhìn Tân Sơ Hạ, chỉ thấy môi dưới của cô đã bị rách ra và đang chảy máu.

Vì vậy, anh lại đứng dậy, ân cần mang khăn giấy đến cho cô.

Tân Sơ Hạ mím môi, liếm một vệt máu, cầm lấy khăn giấy trên tay Phó Diệc Phàm, nhanh chóng che miệng mình lại.

Đôi mắt của cô đã khóc sưng lên, sắc mặt cũng tái nhợt, khó có thể tưởng tượng được những gì cô đã trải qua những ngày này.

“Tôi nói là tôi không biết, anh có tin không?” Tân Sơ Hạ vừa che môi vừa ấm ức nói.

Phó Diệc Phàm lại thay đổi phương pháp hỏi: “Cô đến “Thành phố Giải trí Lam Mị” đúng không?”

chapter content

Chương 972: Mất tích mấy ngày nay

Tân Sơ Hạ nhíu mày suy tư một hồi, vẫn lắc đầu nói: “Tôi thật sự không nhớ”

“Cô nghĩ cho kỹ lại xem, chẳng hạn…”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Phó Diệc Phàm Hạ còn chưa nói xong những gì muốn nói, bụng Tân Sơ Hạ sôi “ùng ục”, cắt ngang lời anh định nói.

Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, sờ sờ bụng, thẹn thùng nở nụ cười.

Phó Diệc Phàm không hỏi thêm câu nào nữa mà đứng dậy nói: “Tôi sẽ vào bếp mang đồ ăn cho cô. Cô đợi ở trong phòng đi, đừng đi lung tung”

Tân Sơ Hạ vui vẻ gật mạnh đầu.

Sau đó Phó Diệc Phàm đi ra ngoài.

Khi anh trở lại, quả thật đã mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho cô.

Có bánh ngọt nhỏ, bánh rán, bánh macaron và sữa ngọt. Hầu hết đều là đồ ngọt.

Tân Sơ Hạ đói đến mức ăn ngấu nga ngấu nghiến, một tay cầm bánh macaron, tay kia là bánh rán, còn không quên tò mò hỏi: “Làm sao anh biết tôi thích đồ ngọt?”

“Em gái tôi thích” Phó Diệc Phàm bình tĩnh trả lời.

Tân Sơ Hạ trông cũng bằng tuổi Mộc Miên, có lẽ sở thích của cô cũng tương tự.

Đây là anh đoán.

Sau khi Tân Sơ Hạ nuốt thức ăn vào miệng, cô an ủi: “Em gái anh bây giờ nhất định đã được sinh ra trong một gia đình tốt nào đó.”

“Tôi không tin có vận mệnh có luân hồi. Khi con người chết đi, họ sẽ biến thành tro hoặc cốt, không có thứ gọi là đầu thai chuyển thế” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt trả lời.

Tân Sơ Hạ nói: “Đây chỉ là một loại ký thác tâm linh mà thôi. Giống như, tôi nghĩ rằng phía sau mỗi đứa trẻ đều có một thiên thần hộ mệnh, bảo vệ chúng lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc”

“Có thể bảo vệ bọn trẻ trưởng thành khỏe mạnh và hạnh phúc chỉ có chính cha mẹ ruột của chúng. Không thể là thiên thần” Phó Diệc Phàm chậm rãi nói.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Tân Sơ Hạ mấy máy môi, lại không biết mình phải tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào. Người đàn ông này… là loại người hoàn toàn có thể biến “cuộc tán gẫu” đi vào bế tắc!

“Tôi nói cho anh biết, tôi chính là được thiên thần bảo vệ mà trưởng thành đó! Hừ!” Tân Sơ Hạ khịt mũi, có chút trẻ con.

Nhưng lần này, Phó Diệc Phàm không phản bác lại lời cô.

Tân Sơ Hạ liếc nhìn Phó Diệc Phàm, đột nhiên rũ đầu xuống, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Cô thu cơ thể mình vào như một quả bóng, ngồi ở mép giường, buồn bã ăn đống đồ ngọt trên tay.

Phó Diệc Phàm dường như đã nhìn thấu điều gì đó, nói đây ẩn ý: “Hình như tôi đã nhìn thấy thiên thần hộ mệnh phía sau lưng cô.”

“Vậy thì đôi cánh của nó là màu gì?” Đôi mắt của Tân Sơ Hạ đột nhiên sáng lên, quay đầu nhìn Phó Diệc Phàm, trên mặt nở nụ cười sáng như sao.

Phó Diệc Phàm không nói nên lời, đoạn đáp lại: “Cô thích màu gì thì chính là màu đó.”

“Màu hồng” Tân Sơ Hạ nhướng mày.

Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tân Sơ Hạ, nhàn nhạt đáp: “Vậy thì là màu hồng”

Lúc này Tân Sơ Hạ mới vui vẻ tiếp tục ăn.

Phó Diệc Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Cô có biết 7168 có nghĩa là gì không?”

“7168?” Tân Sơ Hạ sững sờ, đáp: “Tôi không biết”

Thật ra cô cũng cảm thấy khá quen tai, nhưng không nhớ ra được.

Phó Diệc Phàm cứ nhìn chằm chăm vào Tân Sơ Hạ, từ vẻ mặt của cô, anh có thể nhận ra cô không nói dối anh.

“Ngày mai sau khi du thuyền cập bến, tôi đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý, tốt nhất nên tìm loại bác sĩ tâm lý hiểu rõ về thuật thôi miên”

Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.

Tân Sơ Hạ khó hiểu: “Tôi không có bệnh thần kinh, tại sao phải đi gặp bác sĩ tâm lý?”

“Cô mất tích mấy ngày rồi, cô không cho rằng cô đã quên chuyện mấy ngày qua là rất kỳ lạ sao?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Chương 973: Thời gian ở một mình

Tân Sơ Hạ càng không hiểu: “Tôi không hiểu.”

“Tôi nghi ngờ rằng cô đã bị thôi miên và quên mất những gì đã xảy ra trong vài ngày qua” Phó Diệc Phàm giải thích.

Tân Sơ Hạ dường như đã hiểu được nên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bởi vì tôi mất tích, anh vì tìm tôi nên mới tới đây?”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Tôi chỉ đến đây chơi, tình cờ đụng phải cô mà thôi” Phó Diệc Phàm bình tĩnh giải thích.

Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ khó có thể tin tưởng: “Trông anh không giống loại cậu ấm nhà giàu thích cầu hoan mua vui”

“Vậy thì cảm thấy tôi giống loại người thế nào?” Phó Diệc Phàm nhướn mày hỏi.

Tân Sơ Hạ cười nói: “Giống như đặc công trong phim ý!”

“Đó là bởi vì cô đã xem phim quá nhiều” Phó Diệc Phàm không cho là đúng.

Tân Sơ Hạ tiếp tục nói: “Anh không chỉ có thể đánh bạc, có thể thăng chắc, còn có thể dùng công cụ mở khóa. Không phải đặc công thì là cái gì?”

“Cái loại còng tay này, cô cũng có thể mở ra” Phó Diệc Phàm bình thản đáp.

Tân Sơ Hạ tỏ vẻ không thể tin được, sau khi ăn xong đồ ăn trong tay, cô cầm lấy còng tay, nhìn Phó Diệc Phàm nói: “Anh đưa hai tay ra”

“Cô định làm gì?”

“Anh duỗi ra đi! Tôi sẽ không ăn anh đâu!”

Sau đó, Phó Diệc Phàm không nghĩ nhiều, trực tiếp duỗi tay ra.

Sau đó Tân Sơ Hạ còng còng tay vào cổ tay Phó Diệc Phàm.

Khi Phó Diệc Phàm phản ứng lại, còng tay đã được khóa lại, kêu hai tiếng “lách cách”.

Tức khắc, mặt Phó Diệc Phàm tối sầm lại.

Tân Sơ Hạ nhặt dụng cụ mở chai và bắt đầu “cạy khóa”

Cô cạy rất lâu, nhưng vẫn không mở được còng.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Sắc mặt của Phó Diệc Phàm ngày càng khó coi.

Đối mặt với một sinh vật “chỉ số thông minh thấp”, vừa rồi anh không nên mất cảnh giác mà sử dụng suy nghĩ bình thường của con người để hiểu thấu.

Sau khi loay hoay một lúc lâu mà vẫn không mở được còng tay, Tân Sơ Hạ đưa mắt nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ mặt hối lỗi.

“Là do anh nói rất đơn giản, tôi cũng có thể mở được. Bây giờ mở không được, anh không thể trách tôi!” Tân Sơ Hạ nghiêm nghị nói.

Phó Diệc Phàm không nói nên lời, giật cái mở nắp chai từ tay Tân Sơ Hạ, tự mình tháo còng tay.

Tân Sơ Hạ bĩu môi không nói gì.

Bên tai chỉ nghe thấy Phó Diệc Phàm nhàn nhạt than thở: “Quả nhiên cô rất ngốc”

“Này! Đừng tưởng rằng anh thông minh thì anh giỏi!” Tân Sơ Hạ tức giận trừng mắt nhìn Phó Diệc Phàm.

Sau đó Phó Diệc Phàm đứng dậy và ném chiếc còng tay vào thùng rác, rồi nói: “Vào nhà vệ sinh, lấy chìa khóa trong quần áo ra đi”

“Không phải còng tay đã được mở khóa rồi à? Còn lấy chìa khóa làm gì nữa?” Tân Sơ Hạ nghỉ hoặc hỏi.

Phó Diệc Phàm không muốn giải thích nữa, chỉ trả lời: “Cô cứ làm theo là được”

“Được rồi!” Tân Sơ Hạ bất đắc dĩ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi cô mở cửa bước ra ngoài, trên người vẫn đang mặc chiếc áo.

khoác giản dị của Phó Diệc Phàm.

Chiếc áo khoác quấn quanh người, giống như một chiếc váy dành cho cô.

Nhưng mà, cô lại cầm chiếc áo ngực màu trắng trên tay đưa cho Phó Diệc Phàm.

“Tôi vừa mới sờ thử rồi. Chìa khóa nằm trong bìa bên trái. Sức tôi yếu, không thể xé nó ra được.”

Tân Sơ Hạ nói một cách tự nhiên hào phóng.

Hoàn toàn không có dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt mà một cô gái nên có.

Phó Diệc Phàm nhận lấy chiếc áo ngực trên người cô, mặt không chút thay đổi, “soạt” một tiếng, anh kéo lớp vải ra, lấy chìa khóa bên trong, sau đó ném chiếc áo ngực đã hỏng vào thùng rác.

Lúc này Tân Sơ Hạ mới hiểu được ý đồ của Phó Diệc Phàm, nhưng trên mặt đầy nghỉ vấn, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh phải “diễn trò” cho đám bạn thân nhà giàu đó? Anh không phải là bạn của họ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK