“Cô đã trở nên xinh đẹp rồi đấy!”.
LỒ? Chẳng lẽ trước đây tôi không xinh đẹp sao?” Tô Hoài Lan cười khẩy một tiếng.
Đây là thư ký bên cạnh Phó Quân Bác sao?
Nhưng tại sao cô ta lại thấy trên người Lý Tư San có mùi của “hồ ly tinh” vậy nhỉ?
Tô Hoài Lan nhìn Lý Tư San với vẻ khinh thường, đánh giá cô ta một lượt.
Lý Tư San luôn cảm thấy “Đồng Kỳ Anh” có gì đó không ổn, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đầu, vì thế cô ta cười thoải mái, đáp:
“Đâu có, trước đây cô không bao giờ trang điểm, hiếm khi mới có dịp thấy cô trang điểm, lại thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Bỗng nhiên trong
cô trưởng thành, chững chạc hơn vài phần, đương nhiên là xinh đẹp hơn lúc trước rồi”.
“Cô cũng vậy! Trông cô cũng rất xinh đẹp” Tô Hoài Lan mỉm cười.
Lý Tự San mím đôi môi đỏ mọng của mình, nói: “Chúng ta vào quán café ngồi nói chuyện đi, tổng giám đốc Phó có chuyện giao cho tôi, bảo tôi giúp cô xử lý”.
“Là chuyện gì vậy?” Tô Hoài Lan không khỏi tò mò.
Lý Tư San mỉm cười, nói: “Lên xe trước đi, đến quán café, chúng ta vừa uống cafe vừa nói.”
“Được” Tô Hoài Lan liền đồng ý.
Lý Tư San chọn một quán café cao cấp và sang trọng trong thành phố.
Nơi mà Tô Hoài Lan lui tới nhiều nhất là quán bar và câu lạc bộ đêm, đây là lần đầu tiên cô ta đến những nơi như quán café hay quán trà.
Vì thế, Lý Tư San chọn loại cà phê gì, Tô Hoài Lan bèn dựa theo tư thái của Lý Tư San chọn loại cà phê giống hệt như vậy với nhân viên phục vụ.
Lý Tự San nhìn “Đồng Kỳ Anh” với vẻ không thể tin được, con người cô ta vẫn như vậy, giọng nói vẫn như vậy, tại sao tính cách lại....
“Nói đi! Là chuyện gì?” Tô Hoài Lan ngồi trên chiếc ghế da mềm, vắt chân chéo, đan hai tay trước ngực, hỏi thẳng vào vấn đề.
Lời nói của cô ta đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Tư San. Lý Tư San lập tức lấy ra một số hợp đồng và tài liệu trong túi xách của mình, đưa cho “Đồng Kỳ Anh” xem.
Tô Hoài Lan bối rối nhìn hợp đồng và tài liệu mà Lý Tự San đưa cho mình, sau khi ngẩn ra một lúc, cô ta cố tỏ ra trấn tĩnh rồi nhận lấy.
“Mặc dù tổng giám đốc Phó là tổng giám đốc của Bất động sản Thiên Lợi trực thuộc tập đoàn Phó thị, nhưng với sự nỗ lực và cố gắng của bản thân, tổng giám đốc Phó đã tư thành lập công ty của riêng mình. Vốn dĩ, pháp nhân của công ty phải là tên riêng của tổng giám đốc Phó mới đúng, nhưng tổng giám đốc Phó nói, anh ấy thành lập công ty là vì cô. Cho nên, công ty này là của cô” Lý Tư San mỉm cười nói.
Nhưng thật không ngờ, công ty mà cô ta và Phó Quân Bác hợp tác thành lập đã bị lãnh đạo Cục Thương mại và Công nghiệp cử người xuống điều tra bí mật.
Cô ta và Phó Quân Bác lợi dụng mối quan hệ hợp tác giữa tập đoàn Phó thị và phía chính phủ, biển thủ “Dự án quân sự thành phố Viễn Dương” của tập đoàn Phó thị, âm thầm ở sau lưng khống chế quyền lực bốn phía, bỏ hết lợi nhuận thu được vào túi riêng của bọn họ.
Mặc dù các quận trên vẫn chưa điều tra ra công ty của cô ta và Phó Quân Bác, nhưng cô ta biết, bọn họ sẽ sớm bị phát hiện ra thôi. Vì thế, Lý Tư San phải nhanh chóng hành động trước khi bọn họ điều tra ra.
Tên pháp nhân của công ty này không thể là cô ta, Lý Tư San, cũng không thể là Phó Quân Bác.
Vậy thì, chỉ có tên của Đồng Kỳ Anh là thích hợp nhất.
Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác là vợ chồng hợp pháp, công ty lại được thành lập sau khi bọn họ kết hôn, vậy thì đến lúc quan trên tra ra vấn đề, có thể nói là Đồng Kỳ Anh đã lợi dụng chức vụ của Phó Quân Bác trong tập đoàn Phó thị, thành lập công ty riêng và làm ra những chuyện tày trời kia.
Dù sao, Đồng Kỳ Anh cũng là vợ hợp pháp của Phó Quân Bác, cho dù có liên lụy đến anh ta, đến lúc đó Lý Tư San sẽ ra mặt bênh vực nói giúp cho anh ta, nói là một mình Đồng Kỳ Anh làm, Phó Quân Bác hoàn toàn không hay biết gì hết.
Nếu không bị phát hiện thì chẳng qua Đồng Kỳ Anh cũng chỉ là pháp nhân đứng tên mà thôi, lợi nhuận của công ty vẫn thuộc về cô ta và Phó Quân Bác.
Lý Tư San thầm suy nghĩ tính toán trong lòng.
Tô Hoài Lan xem đi xem lại hợp đồng và tài liệu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đống giấy tờ này viết cái gì..
“Cô đưa tôi xem những thứ này rốt cuộc là dùng để làm gì?” Tô Hoài Lan mím đôi môi đỏ mọng, cảm thấy rất khó hiểu.
Lý Tư San cười một cách ẩn ý, đưa cho “Đồng Kỳ Anh” một chiếc bút, nói: “Sao cô có thể không hiểu chứ? Rất đơn giản mà, chỉ cần cô ký tên.
mình vào đây, đưa thẻ ngân hàng và chứng minh thư của cô cho tôi, công ty này của tổng giám đốc Phó sẽ là của cô!”.
"Ồ! Cái này thì tôi hiểu!” Tô Hoài Lan toét miệng cười.
Quy trình lần này cũng giống lần trước, lúc ở thành phố Cung Huy, cô ta nhờ chú Lưu giúp cô ta thu mua công ty trang trí nội thất nhỏ - nơi mà cô ta và Kỳ Anh đã từng thực tập ở đó.
Tô Hoài Lan không hề do dự mà nhận lấy cây bút trong tay Lý Tự San, đang chuẩn bị ký tên mình thì cô ta đột nhiên khựng lại một lúc mới viết xuống ba chữ “Đồng Kỳ Anh”.
Một chuyện tốt như vậy thế mà lại chẳng có một chút quan hệ nào với cô ta.
Tô Hoài Lan cảm thấy bản thân phải lấy được một chút tiền mới hợp lý, thế là lúc Lý Tự San đang chuẩn bị thu lại bản hợp đồng đã có chữ ký
của “Đồng Kỳ Anh”, “Đồng Kỳ Anh” lại đột nhiên giữ chặt bản hợp đồng và tài liệu lại, không cho cô ta lấy về.
"Cô có lừa tôi không đấy?” Tô Hoài Lan hờ hững nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên hỏi.