Thâm tâm Nhiên Mộc Miên ngẩn ra, và đột nhiên im lặng.
“Sao lại không nói?” Phó Quân Tiêu hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên nhỏ giọng đáp: “Bố, tại sao bố lại muốn bắt Lang Khiếu Nhật?”
“Sợ cậu ta sẽ đe dọa đến sự an toàn của xã hội” Phó Quân Tiêu bình tĩnh trả lời.
Mặc dù Nhiên Mộc Miên vẫn còn lo sợ về Lang Khiếu Nhật, nhưng vẫn không nhịn được nói tốt cho Lang Khiếu Nhật: “Anh ấy sẽ không”
“Bố biết, cậu ta đang ẩn náu trong khu rừng nguyên sinh đó. Tuy nhiên khu rừng đó vừa lớn lại vừa sâu, còn có đủ loại thú dữ. Hơn nữa, khu vực đó lại được nhà nước bảo vệ. Người của ba bên đều không động đến được” Phó Quân Tiêu nói một cách nghiêm túc.
Nhiên Mộc Miên lập tức an tâm, thở phào nhẹ nhõm thay Lang Khiếu Nhật: “Không tìm được anh ấy là tốt rồi”
“Hóa ra cậu ta thực sự trốn trong khu rừng đó” Phó Quân Tiêu lại cảm khái nói.
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới bất tri bất giác nhận ra mình đã rơi vào cạm bẫy do bố mình bày ra.
“Bố, sao bố có thể như vậy!” Nhiên Mộc Miên siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, không nhịn được khẽ đấm vào vai Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cười cười: “Đều chỉ là phỏng đoán, chưa xác định.”
“Bố à” Nhiên Mộc Miên đi vòng đến trước mặt Phó Quân Tiêu, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, thành khẩn cầu xin: “Lang Khiếu Nhật anh ấy rất đáng thương, hơn nữa, anh ấy thật sự không có làm tổn thương con. Bố có thể bảo vệ anh ấy không?”
“Con biết thân thế thật của Lang Khiếu Nhật, phải không?”
Phó Quân Tiêu dần dần thu hồi tươi cười, nhìn xuống mắt Nhiên Mộc Miên, đột nhiên nhíu mày lạnh lùng hỏi.
Nhiên Mộc Miên giật mình, kìm lòng không đậu mà né tránh ánh mắt của Phó Quân Tiêu, trong lòng thì đang nghĩ xem nên tìm cách nói dối nào để cho qua vấn đề này.
“Mục đích của việc Lang Khiếu Nhật bắt con là gì?” Phó Quân Tiêu hỏi Nhiên Mộc Miên ngay lập tức bị câu hỏi của Phó Quân Tiêu làm cho đỏ mặt.
Lang Khiếu Nhật bắt cô là vì sinh bé sói con.
Lời này cô không thể nói ra miệng.
Tuy nhiên, cuối cùng Lang Khiếu Nhật vẫn để cô đi.
“Bỏ đi, chỉ cần con an toàn trở về đã là tốt nhất rồi.” Ấn đường Phó Quân Tiêu giãn ra, trìu mến nói.
Nhiên Mộc Miên lập tức chuyển chủ đề, cười toe toét: “Vậy thì có phải là con không cần cấy máy định vị đó nữa đúng không?”
“Vì để không làm con bị thương, bố con là bố đây chỉ có thể lại tốn nhiều tiên hơn chút, mời vệ sĩ tốt hơn” Phó Quân Tiêu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.
“Vậy chỗ mẹ thì sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi lại.
Phó Quân Tiêu Thần không khỏi hơi nhướng mày: “Con lo lắng bố không xử được mẹ con à?”
Vừa nghe thấy thế, Nhiên Mộc Miên lập tức nhảy dựng lên vì sung sướng, sau đó ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, hôn lên má ông một cái.
“Còn một chuyện nữa!” Nhiên Mộc Miên nói “Con không muốn học chuyên ngành đạo diễn, con muốn học chuyên ngành máy tính. Bố ơi, bố giúp con nói với hiệu trưởng một tiếng để con chuyển ngành được không?”
Phó Quân Tiêu nghe thấy lời này của Nhiên Mộc Miên, chỉ cười không nói.
Ban đầu, cô chọn học chuyên ngành đạo diễn là vì Lạc Vũ.
Bây giờ, e rằng là vì Minh Tư Thành nên mới muốn thay đổi chuyên ngành của mình.
“Được chứ? Bố?” Nhiên Mộc Miên ngay lập tức làm nũng.
Phó Quân Tiêu không nói hai lời đã đồng ý: “Được.”
ở phía bên kia, sau khi Nhiên Hoàng Biên kết thúc cuộc cãi vã qua điện thoại với Đồng Kỳ Anh thì đau đầu ngồi trên bàn kính cường lực trong phòng thí nghiệm, xoa xoa huyệt thái dương.
Bùi Cúc Hoa pha cho ông ta một tách trà rồi ngồi xuống phía đối diện. Sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào một tập tài liệu rồi đưa nó ra trước mắt của Nhiên Hoàng Biên.
Ý tưởng, ông đồng ý cho Lang Khiếu Nhật đến bên cạnh Mộc Miên, một là để đích thân bảo vệ Mộc Miên, hai là kiểm tra lai lịch của Bùi Hạ Sênh, nhưng thực tế không phải vậy. Ông đang lợi dụng cháu gái mình để làm thí nghiệm di truyền trên người.” Bùi Cúc Hoa ôn hòa nói.
Nhiên Hoàng Biên chỉ khẽ nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Đồng Kỳ Anh cãi nhau với ông vì cô ấy đã nhìn thấu tâm can của ông, đúng không?” Bùi Cúc Hoa lại nhẹ giọng hỏi.
Nhiên Hoàng Biên vẫn không nói gì.
Lang Khiếu Nhật là con cháu của “Người sói” được bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm của họ, thừa hưởng thói quen của loài sói.
“Ra lệnh giết Lang Khiếu Nhật đi!” Nhiên Hoàng Biên đột nhiên chuyển chủ đề.
“Ông biết không, cánh rừng đó được bảo vệ. Mặc kệ là chúng ta hay là những người bên kia đều không đụng được vào Lang Khiếu Nhật” Bùi Cúc Hoa thờ ơ nói.
Nhiên Hoàng Biên đột nhiên giễu cợt: “Lang Khiếu Nhật thực sự thích Mộc Miên hả? Vì không làm tổn thương Mộc Miên mà lựa chọn là một con sói trong rừng? Ha… thật là mỉa mai. Rõ ràng chỉ là một con “quái vật”, vậy mà lại ảo tưởng có được tình cảm của loài người.”
- -------------------