Bùi Hạ Sênh nhìn bóng lưng Minh Tư Thành một cái, than thở lắc đầu một cái.
Tối nay, nếu như không phải cô ta báo cho Nhiên Mộc Miên đi tìm Lạng Khiếu Nhật chỉ sợ Lang Khiểu Nhật đã sớm bị thợ săn trong tổ chức bọn cô giết chết rồi.
Dù sao Nhiên Mộc Miên có Phó Quân Tiêu là bùa hộ mạng, người trong tổ chức bọn cô sẽ không dám ra tay với Nhiên Mộc Miên.
Đêm nay dài đằng đẵng một cách khác thường.
Vùng ngoại ô thành phố Cung Huy chỉ còn sót lại một khu rừng rậm nguyên thủy, những cành cây trên một thân cây đa hàng trăm tuổi đan vào nhau tạo thành hốc cây.
Lang Khiếu Nhật dựa lưng vào thân cây, cởi trần, cánh tay vững chãi ôm Nhiên Mộc Miên vào trong lòng.
Lúc này Nhiên Mộc Miên sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, khẽ cau mày.
Chỉ cần cô thoáng rùng mình, Lạng Khiếu Nhật sẽ ôm cô thật chặt, dùng cơ thể sưởi ấm cho
CÔ.
"Cô Mộc Miên..."
"Cô Mộc Miên..."
"Cô Mộc Miên..."
"Mau tỉnh lại đi!"
"Mau tỉnh lại đi!"
Lúc Nhiên Mộc Miên loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tên mình liền cố gắng ép bản thân mở hai mí mắt nặng trĩu ra, mãi đến khi một chùm sáng xuyên thấu qua khe hở giữa thân cây, do quá nhức mắt mà theo bản năng giơ tay lên che trước tầm mắt mình.
"Cô đưa tay qua đây, tôi kéo cô ra!" Đối phương là một vệ sĩ mặc âu phục đi giày da, bên tại đeo tai nghe.
Nhiên Mộc Miên nhận ra ông ta, ông ta là chú vệ sĩ mà bố đã cử đến để bí mật bảo vệ cô.
Cô cố hết sức đưa tay ra, đối phương cũng đang dùng lực đưa tay vào trong hốc cây.
Một giờ sau...
Bên ngoài phòng bệnh VIP, Đồng Kỳ Anh mắt đỏ hoe đang gọi điện cho Nhiên Hoàng Biên.
"Đây là chuyện mà ông làm với tư cách là một ông ngoại sao? Ông lấy Mộc Miên làm thí nghiệm!" Đồng Kỳ Anh không ngừng tức giận lại không ngừng đau lòng.
Con gái Nhiên Mộc Miên hiện đang nằm trên giường bệnh vì thiếu máu, không, không phải thiếu máu mà là mất máu quá nhiều, nhưng trên người lại không tìm được vết thương.
Nguyên nhân trong đó Đồng Kỳ Anh lại không rõ lắm.
"Bố không lấy Mộc Miên làm thí nghiệm! Con bé là cháu ngoại quý báu của ông già này, sao bố có thể nhẫn tâm lấy con bé làm thí nghiệm!"
"Vậy Mộc Miên mất máu quá nhiều, là đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này bố sẽ điều tra rõ ràng!" Nhiên Hoàng Biên thề hứa chân thành.
Đồng Kỳ Anh vừa tức vừa đau buồn mắng: "Từ hôm nay về sau, ông đừng gặp Mộc Miên nữa. Tôi cũng sẽ không cho phép Mộc Miên đến phòng thí nghiệm gặp ông nữa!"
"Không phải như vậy! Con gái... con tin..."
"Tút."
Đồng Kỳ Anh không chờ Nhiên Hoàng Biên nói hết lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Bà lau nước mắt lại quay lại phòng bệnh, nhìn Nhiên Mộc Miên đang truyền máu không ngừng đau lòng.
Phòng thí nghiệm bên kia, Nhiên Hoàng Biên đem tất cả hỏa khí đổ lên người Bùi Cúc Hoa, chất vấn tung tích của Lang Khiếu Nhật.
Bùi Cúc Hoa ngược lại rất thông cảm, bà ta cũng không tức giận trước sự nổi giận này của Nhiên Hoàng Biên, ngược lại vô cùng ôn hoà nhã nhặn trả lời: "Không rõ tung tích của Lang Khiếu Nhật."
"Không phải trên người cậu ta có gắn máy định vị sao?" Nhiên Hoàng Biên nổi cáu hỏi.
Bùi Cúc Hoa bình tĩnh trả lời: "Thông tin định vị của cậu ta đã biến mất khỏi bản đồ thông tin. Hơn nữa, tôi cũng đã cử người đi điều tra chuyện này. Kết quả là đêm qua người của Cục ZX đã tiến hành truy lùng Lang Khiếu Nhật"
"Sao bọn họ lại biết Lang Khiếu Nhật?" Nhiên Hoàng Biên không hiểu.
Bùi Cúc Hoa hơi nhíu mày: "Cô gái đi bên cạnh Minh Tư Thành tên là Bùi Hạ Sênh, cô ta là con gái của Hải Đăng"
Bà không đi vào mà xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh, Minh Tư Thành nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Nhiên Mộc Miên, đau lòng nhưng kiêu ngạo nói: "Ê! Cô bé thối! Không phải cô rất thừa sức lực sao? Sao bây giờ lại nằm xuống rồi?"
Nhiên Mộc Miên vẫn yên lặng ngủ mê man, không có bất kỳ phản ứng nào.
Minh Tư Thành không nhịn được kéo tay cô, nói tiếp: "Cô hãy nhanh chóng khỏe lại! Tôi sẽ dẫn cô đi gặp sư phụ cô có được hay không? Sau đó, ra lệnh cho sự phụ cô đem cúp vô địch tới để cô đựng kem ăn nhé? Cô chắc chắn chưa từng được ăn kem đựng trong cúp đúng không?"
"Vậy anh nhớ giữ đúng lời đấy!" Nhiên Mộc Miên đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy.
- -------------------