Nhiên Hoàng Minh chăm chú nhìn về phía trước, tay cầm vô lăng, sau đó nói: "Trước đây, cậu ấy là một người cố chấp, sẽ không vì ai mà từ bỏ. Nhưng bây giờ, cậu ấy đã lựa chọn từ bỏ tất cả vì em. Có lẽ là vì sau khi mất đi em, cậu ấy mới biết thế nào là sự trân trọng, cậu ấy sẵn sàng thay đổi bản thân vì em."
Câu nói này ám chỉ rằng Nhiên Hoàng Minh cũng hy vọng rằng Đồng Kỳ Anh sẽ sẵn sàng thay đổi bản thân vì Phó Quân Tiêu.
Nếu hai người thật sự yêu nhau, muốn ở cùng với nhau chỉ có hai cách, hoặc là bao dung cho nhau hoặc là thay đổi bản thân vì nhau.
Nhiên Hoàng Minh hy vọng Đồng Kỳ Anh sẽ hiểu.
Một lúc lâu sau, Đồng Kỳ Anh mới nói: "Cám ơn anh."
Theo bản năng Nhiên Hoàng Minh liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phó Quân Tiêu cực kỳ coi trọng việc sắp xếp lại đám cưới, thậm chí anh còn thuê cả một công ty tổ chức sự kiện giúp anh đưa ra một số kế hoạch và gửi chúng cho Nhiên Hoàng Minh, nhờ Nhiên Hoàng Minh chuyển đến cho Đồng Kỳ Anh để cô lựa chọn theo ý mình.
Cuối cùng Đồng Kỳ Anh đã chọn phương án tổ chức "Hôn lễ bên bờ biển".
Đến việc thiết kế váy cưới, nhà cung cấp cũng đi đến tận cửa cho cô lựa chọn.
Thật ra, Phó Quân Tiêu đã chuẩn bị những thứ này từ lâu rồi, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội được thực hiện nó, đây chính là thời điểm tốt nhất.
Một tuần sau, đám cưới được tổ chức như dự kiến.
Đồng Kỳ Anh ngồi trong căn phòng Nhiên Hoàng Minh đã sắp xếp cho cô, đợi chuyên gia trang điểm cô dâu đến trang điểm cho cô.
Chuyên gia trang điểm là hai người phụ nữ, họ vừa đến đã mở hộp đựng đồ trang điểm ra và bắt đầu ngay công việc của mình.
Lúc Đồng Kỳ Anh vừa buông lỏng cảnh giác, bỗng nhiên một người phụ nữ lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay che lên mũi của Đồng Kỳ Anh, cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì thuốc mê đã ngấm vào cơ thể.
Sau đó, người phụ nữ này gọi người bảo vệ đứng bên ngoài, nói cô ta đã bỏ quên cây chì kẻ lông mày và cần trợ lý của mình đi lấy nó.
Trong khoảng mười phút sau, một người phụ nữ đeo khẩu trang khác bước vào phòng. Khi người phụ nữ này tháo khẩu trang xuống, cô ta để lộ khuôn mặt giống hệt Đồng Kỳ Anh. Tô Hoài Lan búng tay một cái, hai người phụ nữ kia nhanh chóng giấu Đồng Kỳ Anh vào trong hộp vải nơi để áo cưới.
Ngay sau đó, hai người phụ nữ kia bắt đầu trình tự trang điểm cô dâu cho Tô Hoài Lan.
Phó Quân Bác biết Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu sẽ chính thức tổ chức đám cưới vào ngày hôm nay, trong lòng Tổ Hoài Lan chắc chắn đã bày sẵn kế hoạch,
Một tuần trước, trong lúc Phó Quân Tiêu đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, thì cô ta đã lén lút bận rộn không biết làm sao để... đổi cô dâu.
Đúng lúc, Lý Tư San - người vợ trên danh nghĩa của Phó Quân Bác cũng không có ý định buông tha cô ta, vì vậy Tô Hoài Lan đã giao Đồng Kỳ Anh ra làm vật thể mạng cho mình, và cũng để Lý Tư San thay cô ta chăm sóc cô.
Cho nên, lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy, người cô nhìn thấy không phải ai khác, mà là Lý Tư San, người ghét cay ghét đắng Tô Hoài Lan.
Lý Tự San ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện cô, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả.
Ấn tượng của Đồng Kỳ Anh về người phụ nữ này rất mờ nhạt, vừa cảm thấy hình như quen cô ta, lại vừa cảm thấy hình như không quên cô ta.
Dù đã nhớ lại một phần quá khứ, nhưng cô cũng quên đi không ít chuyện.
Trực giác của một người phụ nữ mách bảo cô rằng người phụ nữ trước mặt cô có liên quan gì đó với Phó Quân Bác.
"Tô Hoài Lan, cô là một ngôi sao lớn, đóng phim của tôi, cướp cảnh của tôi, như vậy còn chưa đủ sao? Sao cô còn phải đi quyến rũ Quân Bác của tôi để làm gì chứ?" Đôi mắt Lý Tự San đỏ hoe, giọng điệu hơi ảm đạm.
Đồng Kỳ Anh nhìn xung quanh, nhìn kĩ kết cấu của ngôi nhà này, cô cảm thấy đây chắc là tầng hầm của một ngôi nhà theo kiểu phương Tây.
Tay chân cô đã bị trói chặt vào ghế, trên miệng cô cũng bị bịt kín bằng một miếng băng dính.
Cô không thể nói cũng không thể cử động được, chỉ có thể nhìn Lý Tư San đung đưa con dao ở trước mặt cô.
"Cô... quyến rũ Quân Bác cũng không sao, tại sao còn mang thai đứa con của anh ấy? Cô muốn cái gì? Sinh con xong rồi tranh giành vị trí với tôi sao?" Lý Tư San cười hỏi.
Lúc này Đồng Kỳ Anh không thèm để ý đến lời nói bậy bạ của cô ta, hai tay chống ra sau ghế không ngừng xoa xoa qua lại cổ gắng thoát ra, trong đầu cô chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi đây.
"Chà, tôi sẽ phá hỏng khuôn mặt giống hệt Đồng Kỳ Anh này của cô, để xem cô còn có ý nghĩa gì đối với Quân Bác hay không?” Bỗng Nhiên Lý Tư San trở nên hung dữ nói lớn.
Lúc cô ta giơ con dao lên trước mặt Đồng Kỳ Anh thì đột nhiên phát ra một tiếng "bang", cánh cửa gỗ đằng kia bất ngờ bị đá tung ra rồi đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"Tư San, may dừng lại” Phó Quân Bác chạy đến, từ phía sau ôm lấy Lý Tự San rồi giật lấy con dao từ tay cô ta ra.
Lý Tư San nhanh chóng túm cổ áo Phó Quân Bác hết đấm rồi lại đá: "Tại sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy? Tại sao anh lại làm chuyện có lỗi với em? Em đã vì anh mà trả giá rất nhiều. Anh, tại sao anh lại muốn ở cùng với Tô Hoài Lan? Anh để cô ta mang thai con của anh? Anh làm chuyện này, có xứng với em và Hạ Tiêu không?"
“Cho dù tôi có lỗi với cô, cô cũng không cần phải ngu ngốc làm chuyện để bản thân phải ngồi tù vì tội” Phó Quân Bác mắng Lý Tu San.
Mấy hôm nay anh ta phát hiện bỗng nhiên Lý Tư San im lặng một cách khác thường, chỉ là anh ta cũng không ngờ Lý Tư San lại dám bỏ tiền ra nhờ người bắt cóc Tô Hoài Lan.
- -------------------