Đây là vợ mới cưới của em, Đồng Kỳ Anh”
Vợ mới cưới? Đồng Kỳ Anh? Ánh mắt của ptd có vẻ vô cùng phức tạp.
“Quân Tiêu, em mới là Hoài Lan.”
Tô Hoài Lan mỉm cười dịu dàng, trong lòng lại rất tò mò, từ bao giờ mà Nặc Kỳ Anh này lại đổi họ của mình thành Đồng Kỳ Anh thế? Ngay lập tức bầu không khí trở nên lúng túng.
“Hai người giống nhau như đúc, nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường”
Ông cụ Phó nói đỡ cho thằng cháu trai.
Phó Quân Tiêu nhìn về phía Tô Hoài Lan, rồi lại nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đúng là vẻ bề ngoài của hai người nhìn rất giống nhau, nhưng anh mắt anh sẽ không kém đến mức nhìn nhầm người.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Giờ phút này, Phó Quân Tiêu đang đè nén sự nghỉ hoặc và lửa giận trong lòng, bình tĩnh đứng dậy, ngồi về bên cạnh Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan không khỏi mừng rỡ hé miệng cười.
Phó Quân Bác không thể không tiếp tục gắp thức ăn cho Đồng Kỳ Anh, rất thân thiết nói: “Em nếm thử món này đi, rất hợp khẩu vị của em”
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác, mỉm cười gật đầu.
Mà Phó Quân Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào từng cử động của Đồng Kỳ Anh, đặc biệt là ánh mắt nhìn Phó Quân Bác rất dịu dàng của cô, khiến anh cảm thấy cực kì khó chịu.
Đồng Kỳ Anh...
Đồng Kỳ Anh! Thì ra, “Kỳ Anh”
trong điện thoại của Quân Bác chính là người phụ nữ mà Phó Quân Tiêu anh ngày nhớ đêm mong! Người phụ nữ của Phó Quân Tiêu đã trở thành vợ của em trai anh từ khi nào vậy? Tô Hoài Lan đứng dậy, đầu tiên là múc canh cho ông cụ Phó và mẹ chồng tương lai, sau đó là múc canh cho Phó Quân Tiêu, có vẻ ân cần đặt bát canh vào trong tay Phó Quân Tiêu.
“Quân Tiêu, mấy ngày nay anh vất vả rồi”
Tô Hoài Lan nhẹ nhàng nói khẽ.
Phó Quân Tiêu lại hoàn toàn không để cô ta vào mắt, đôi mắt đen của anh chỉ nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh.
Nhìn dáng vẻ “tình cảm mặn nồng”
của Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu anh suýt nữa giận đến mức phun ra máu.
Bữa cơm trưa với bầu không khí không hài hòa này khiến cho Phó Quân Tiêu còn chưa ăn xong đã tức giận rời bàn sớm.
Anh quay về phòng mình, gọi điện thoại cho quản gia Lưu.
“Chú Lưu, rốt cuộc là chú bị cái gì vậy?”
Phó Quân Tiêu giận tím mặt, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt ngoài sự tức giận không thể kìm chế được còn dần hiện ra chút đau đớn và tuyệt vọng.
Chú Lưu giật mình, vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra thế? Sao cậu lại tức giận như vậy?”
Phó Quân Tiêu vừa cầm điện thoại vừa rảo bước về phòng mình: “Chú đón người phụ nữ nào về cho cháu vậy?”
“Cậu cả, tôi không hiểu ý của cậu”
“Gửi hết toàn bộ tư liệu, bao gồm cả ảnh chụp lúc trước của Tô Hoài Lan vào hòm thư của tôi cho tôi!”
Phó Quân Tiêu gầm lên.
Quản gia Lưu đành phải ngoan ngoấn làm theo, sau đó những tư liệu về Tô Hoài Lan được gửi đến hòm thư của Phó Quân Tiêu.
Sau khi Phó Quân Tiêu xem hết một lượt những tư liệu của Tô Hoài Lan, không khỏi hung hăng đập điện thoại xuống đất.
Giờ phút này anh đã hiểu vì sao mỗi lần anh