Người đàn ông trung niên ngước mắt lên nhìn Phó Quân Tiêu rồi rụt rè dời ánh mắt sang một bên, thậm chí còn không dám nắm lấy bàn tay mà Phó Quân Tiêu đang duỗi ra.
Chỉ bởi vì người đàn ông này có khí tràng uy hiếp bốn phương làm ông ta không rét mà run.
Cho đến giờ khắc này, Chu Bích Cầm mới hiểu rằng Nhiên Mộc Miên thực sự không phải là người mà cô ta có đủ khả năng để khiêu khích.
Sau khi Nhiên Mộc Miên trở lại trường học, cũng không biết bố mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nói chung, cô trải qua ngày này qua ngày khác ở trường mà không hề hấn gì, cứ như thể những gì xảy ra trong quán cà phê hôm đó chỉ là một cơn ác mộng.
Cô không dám gọi điện hỏi thăm bố, rõ ràng kết quả của chuyện đó không phải lỗi của cô, nhưng cô lại chán nản như một đứa trẻ mắc lỗi.
Trong lòng đôi khi còn tự hỏi nếu bố của cô không phải là Phó Quân Tiêu, sau khi chuyện này xảy ra, liệu cô có bị cảnh sát bắt tống vào tù hay không?
“Mộc Miên, Mộc Miên, Mộc Miên!” Giọng của Cố Thiên Ngân đột nhiên vang lên bên tai cô.
Sau khi Nhiên Mộc Miên tỉnh táo trở lại, mới nhận ra rằng mình đang phân tâm trong lớp.
“Gần đây cậu có tâm sự gì à?” Cố Thiên Ngân hỏi.
Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu.
Cố Thiên Ngân lại lo lắng: "Nhưng sắc mặt của cậu trong không được tốt cho lắm."
"Có thể là do tớ ngủ không ngon. Mấy đêm gần đây tớ thường xuyên gặp ác mộng" Nhiên Mộc Miên cau mày nói.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt đang bí mật nhìn chăm chăm vào mình.
Cho dù cô đang đi bộ trên đường trường hay đang đi vệ sinh.
Dường như có một đôi mắt đang ở rất gần cô, theo dõi mọi thứ về cô.
Cảm giác này luôn khiến cô rùng mình sợ hãi.
Cổ Thiên Ngân không kìm được giơ tay lên, vừa vuốt lông mày của Nhiên Mộc Miên, vừa mỉm cười an ủi: "Vậy thì tối nay tớ ngủ chung giường với cậu nhé?"
“Được!” Để tránh cho Cổ Thiên Ngân lo lắng cho mình, Nhiên Mộc Miên miễn cưỡng nở nụ cười rồi gật đầu.
Sau khi tan học, Nhiên Mộc Miên trở về phòng ký túc vì không còn lòng dạ nào để làm bài tập về nhà, dứt khoát mở máy tính xách tay, định chơi game một lúc.
Trùng hợp thay, sư phụ của cô cũng đang online.
Nhiên Mộc Miên ngay lập tức tự mình gửi một tin nhắn qua.
"Sư phụ, đi đôi công với tôi đi!” Nữ thần vũ trụ.
“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có phải nên chính thức gặp mặt nhau rồi không?” Đạo Kiếm Vô Tình.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, cả người Nhiên Mộc Miên ngẩn ra, đột nhiên không hiểu sao lại có chút rung động.
“Sao lại không nói lời nào vậy?” Đao Kiếm Vô Tình.
“Được ạ!” Nữ thần vũ trụ.
“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay đi. Năm giờ chiều, trước cổng chính của Đại học Cung Huy, tôi sẽ tới đón em, mời em cùng đi ăn tối” Đao Kiếm Vô Tình.
“Được” Nữ thần vũ trụ.
“Được, không gặp không về. Đây là số điện thoại di động của tôi” Đao Kiếm Vô Tình.
“Được, không gặp không về. Vậy sự phụ, bây giờ anh đi đánh đổi công với tôi không?” Nữ thần vũ trụ.
“Không được, tôi có việc phải làm, chiều nay gặp lại” Đao Kiếm Vô Tình.
Sau khi Nhiên Mộc Miên đọc tin nhắn từ sư phụ, avatar của sư phụ lập tức xám xịt.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến chiều này sẽ được gặp mặt sư phụ của mình, nhịp tim của Nhiên Mộc Miên đột nhiên tăng nhanh, đập thình thịch thình thịch”.
Trên sân thi đấu ngày hôm đó, cô đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của sư phụ.
Một người đàn ông tồn tại như một vị thần như sư phụ của cô, dù có đeo khẩu trang, không nhìn ra được diện mạo thực sự của người đó, thì các cô gái cũng sẽ bị rung động bởi kỹ thuật IT siêu đỉnh của người đó.
Nhiên Mộc Miên cô cũng không ngoại lệ chút nào.
Nghĩ đến cảm giác này, Nhiên Mộc Miên vô thức ôm chặt má anh và mỉm cười ngọt ngào.
Năm giờ chiều, Nhiên Mộc Miên cố ý ăn mặc đẹp đẽ, không chỉ mặc một chiếc váy màu hoa oải hương xinh đẹp, mà còn trang điểm nhẹ nhàng, dùng kẹp uốn một lọn tóc nhỏ, rồi đến cổng trường chính như đúng hẹn.
Đang khi cô nhìn xung quanh, điện thoại trong túi xách của cô đột nhiên rung lên.
Nhiên Mộc Miên lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nghi hoặc nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, do dự một chút rồi mới nhớ ra đó là số điện thoại của sự phụ "Đao Kiếm Vô Tình", liền ấn nút trả lời.
“Sư phụ?” Nhiên Mộc Miên cất giọng vô cùng thân thiết.
“Đệ tử, nhìn chiếc xe tư nhân màu đen bên trái của em” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên kia điện thoại khiến Nhiên Mộc Miên giật mình.
Sau khi cô bước đến gần người đàn ông và nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô muốn gọi tiếng "sư phụ” một lần nữa, nhưng cô lại không thể nói ra miệng.
“Xin chào, tên tôi là Hạ Chí Mẫn.” Hạ Chí Mẫn nhìn Nhiên Mộc Miên, lịch sự đưa tay về phía cô.
- -------------------