Mục lục
Vợ ngốc vô cùng ngọt ngào - Quân hôn ngọt ngào của nàng ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tự San đáp lại không chút do dự: “Được. Tôi sẽ đưa cho cô bảy tỷ. Sau khi cô ký những giấy tờ này và ghi lời thỏa thuận ly hôn xong thì hãy lập tức rời khỏi Quân Bác và rời thành phố này cho tôi"



*Thành giao" Tô Hoài Lan nhếch đôi môi đỏ mọng lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ khinh thường. Xét về tốc độ làm việc thì không ai có thể nhanh hơn Lý Tư San.



Thỏa thuận ly hôn được soạn thảo ngay bởi Lý Tư San, cô ta đã gọi luật sư đến để thông qua. Sau khi được sửa thành bản thảo ban đầu, nó đã được in ra.



Sau khi Tô Hoài Lan ký hết những gì cần phải ký thì Lý Tư San lập tức chuyển bảy tỷ cho Tô Hoài Lan.




Tuy rằng là thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh nhưng trước đây Tô Hoài Lan đã đổi mật khẩu trong ngân hàng nên hiện tại toàn bộ đã bị cô ta dùng.



Ở phía bên kia, trong Biệt Uyển Quốc Lâm của thành phố Cung Huy.



Buổi trưa, quản gia Lưu không về ăn cơm nền Đồng Kỳ Anh phải tự mình nấu cơm, nhưng khi cô dọn đồ ăn ra bàn thì nữ vệ sĩ mặt mày lạnh như băng không chịu ăn đồ do cô nấu.



Có phải vì cô ta sợ có hạ độc vào thức ăn hay không nhỉ? Với tư cách là một người theo dõi, Đồng Kỳ Anh phải khâm phục sự chuyên nghiệp của cô ta. Nếu nữ vệ sĩ không ăn thì cô sẽ ăn một mình.



Mặc dù thân phận của cô đã bị Tổ Hoài Lan đánh tráo khiến cô rất tức giận, bất lực và buồn bã nhưng cô vẫn phải cố gắng để Sống tiếp. Chỉ bằng cách khiến cho bản thân được khỏe mạnh, cô mới có cơ hội trốn thoát khỏi đây và vạch trần bộ mặt của Tô Hoài Lan.



Mãi cho đến buổi chiều, quản gia Lưu mới từ bên ngoài trở về. Nữ vệ sĩ chỉ ăn cơm do quản gia Lưu làm. Đồng Kỳ Anh không nói nên lời nhưng trong lòng cô còn đang dự định chờ ban đêm hai người này ngủ say thì cô sẽ trốn khỏi đây.







Không ngờ mới bảy giờ tối mà cô đã buồn ngủ. Thậm chí cô còn không hay biết gì mà chỉ nhìn thấy cái giường đã nằm xuống và ngủ thiếp đi.



Tại thành phố Thuận Canh, trong tòa nhà bất động sản Thiên Lợi thuộc tập đoàn Phó Thị.



Phó Quân Bác đang ở trong văn phòng, anh ấy vừa tiễn các giám đốc điều hành cấp cao ra ngoài và đang nằm ngửa mặt trên ghế dành cho ông chủ. Khi anh ấy nhắm mắt lại không muốn nói chuyện thì trợ lý Triệu Bân đã gõ cửa phòng làm việc xin ý kiến chỉ đạo.



“Mời vào” “Tổng giám đốc Phỏ, cô Lý."



“Đuổi cô ta đi đi" Phó Quân Bác tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế mà không ngẩng đầu lên. Công việc đã đủ phiền phức rồi và anh ấy thực sự không muốn lãng phí từng giây thời gian cá nhân của mình.



Triệu Bân hơi sửng sốt, sau một hồi lúng túng thì khẽ đáp: "Cô ta đã vào rồi ạ”.




"Tổng giám đốc Phó, mặc dù em không còn làm việc ở bất động sản Thiên Lợi nữa, nhưng anh cũng không cần phải lạnh lùng đến mức thậm chí không trả lời điện thoại của em nữa chứ.” Lý Tư San hất mái tóc mềm mượt và nói.



Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc bích cắt may rất vừa vặn, mái tóc dài và gợn sóng được buộc cao, trên cổ tay trái có đeo một chiếc túi phiên bản giới hạn màu đen tuyền và đi một đôi giày cao gót có quai miệng cả cũng màu đen tuyến.



Triệu Bân thấy thể liên lập tức lùi ra ngoài. Nghe vậy, Phó Quân Bác dường như đã nghĩ ra điều gì đó liền cau mày và lạnh lùng nói: “Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, chẳng lẽ cô không biết là phải tránh sự nghi ngờ sao?



Anh ấy đang bị những người cấp trên bí mật điều tra vấn đề này và chính anh cả Phó Quân Tiếu là người đã mất bảo cho anh ấy biết.



Anh cả thật sự đối với anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy không hiểu lắm. Rõ ràng là anh ấy đã ngấm ngầm cướp đi công việc làm ăn của tập đoàn Phó Thị, tại sao anh cả không những không trách anh ấy mà lại còn giúp đỡ anh ấy chứ?







“Anh sợ như vậy à? Hơn nữa đột nhiên anh lại cắt đứt mối quan hệ với em, anh không sợ cuối cùng em sẽ quay lại cắn anh sao?" Lý Tư San nhướng mày nói, trong đó sặc mùi đe dọa.



Phó Quân Bác nheo lại đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, che giấu sự sắc bén và sát khí bên trong mà lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra đi, đừng ở đây vòng vo nữa”.



“Quân Bác, đây là thỏa thuận ly hôn mà Kỳ Anh bảo em chuyển cho anh” Lý Tự San mỉm cười, lấy một đống tài liệu từ trong túi ra rồi bước đến bên cạnh bàn của Phó Quân Bác.



Phó Quân Bác cầm lấy xấp tài liệu do Lý Tư San đưa cho, sau khi anh ấy lật từng chữ từ đầu đến cuối thì lập tức ném chúng lên bàn làm việc một cách bực bội.



Ngay khi Lý Tư San đang dương dương tự đắc thì Phó Quân Bác hét lên: “Lý Tư San, có nghĩ rằng cô có thể lừa tôi bằng cách tìm người ký tên vào đó sao? Cô coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi à?"



Vào lúc này, Phó Quân Bác giống như một con sư tử đang nổi giận, thần thái hung dữ của anh ấy rất đáng sợ. Lý Tư San rùng mình sợ hãi bởi tiếng gào của anh ấy.



“Quân Bác, thỏa thuận ly hôn và thỏa thuận chuyển nhượng pháp nhân công ty đều do Đồng Kỳ Anh tự tay ký trước mặt em. Hơn nữa, cô ta còn nói rằng cô ta đã biết chuyện của anh và em rồi. Cô ta nói chỉ cần em đưa cho cô ta bảy tỷ thì cô ta sẽ thành toàn cho em và anh” Lý Tư San lo lắng đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Phó Quân Bác.



Phó Quân Bác im lặng một lúc, anh ấy chỉ vào chữ viết tay của thỏa thuận ly hôn mà tức giận nói: “Nét chữ của Kỳ Anh viết rất đẹp chứ không phải viết giống gà bới như vậy. Tư San, tôi thực sự không ngờ rằng cô sẽ sử dụng thủ đoạn ngây thơ này đã chia rẽ tôi và Kỳ Anh”.



“Quân Bác, em không có. Thật sự là không có. Anh tin em, được không? Đây thực sự là do Đồng Kỳ Anh ký" Lý Tư San lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đỏ hoe và cô ta cắn chặt mối lại. Trông cô ta như muốn khóc.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK