George cũng chẳng cổ hủ, chỉ mỉm cười khi nghe Minh Tư Thành từ chối thẳng thừng: “Ngôi cao này là do tôi đưa cho cậu chứ không phải anh Phó. Hy vọng sau này cậu đừng quên là được, dù gì nếu cậu đồng ý về phe tôi, cậu mất đi tình yêu nhưng ít nhất cậu có được giấc mộng của mình. “... Minh Tư Thành nhíu mày.
George tắt đài điều khiển trung tâm, “Nhiên Mộc Miên trước mặt bọn họ tan thành đốm sáng rồi biến mất. “Nếu cậu hy vọng người máy siêu mô phỏng đời thứ nhất của công ty tôi có hình dáng là bạn gái cũ của cậu, tôi thấy hơi thú vị đấy” George nói tiếp.
Minh Tư Thành lạnh nhạt phản bác: “Tôi chỉ thử lấy hình dáng của Mộc Miên để đảm đương chủ hệ thống AI, không muốn làm thành siêu mô phỏng Al “Nếu con tôi có kỹ thuật như cậu, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần rầu rĩ làm gì.” George vỗ vai Minh Tư Thành, bùi ngùi cảm thán.
Minh Tư Thành không nói gì, gật đầu nói: “Nếu ông George không còn chuyện gì khác thì tôi đi làm việc của mình đây.” “Được, cậu đi đi.” George mỉm cười thân sĩ.
Ngay khi Minh Tư Thành quay người bỏ đi, George nhìn bóng lưng Minh Tư Thành, phong độ thân sĩ nhàn nhạt đã biến thành sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Minh Tư Thành đến cửa, vừa hay gặp phải Janna.
Anh vẫn không để ý đến cô ta như trước, Janna cũng quen rồi, chỉ khi cô ta giương mắt, vô tình trông thấy vẻ hung ác trước giờ trong mắt bố mình. “Đứa con trai mà con để ý không hề có ý với con, bố hết cách rồi.” Khi George nhìn về phía Janna, ông ta nhún vai bất đắc dĩ.
Janna mỉm cười: “Con có cách thu phục anh ấy” George sâu xa mà rằng: “Con chơi đùa thì được, tốt nhất là đừng ném cả mình vào.” “Con hiểu mà.” Janna cười khẽ, nháy mắt với George.
Ở bên khác, sau khi Minh Tư Thành rời khỏi tòa cao ốc của tập đoàn công ty, anh vô thức nhìn hai tay mình mới phát hiện trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nếu anh mở rộng chủ hệ thống thay George, ắt là ông ta sẽ phải người xử lý anh.
Ông ta cứ luôn tỏ ra hỏi ý kiến đính hôn với anh thay Janna nhưng thật ra ông ta không hy vọng hai người bọn họ đính hôn. Trong mắt George, tương lai anh chết chắc. Giờ phút này, Minh Tư Thành tập trung suy nghĩ phải làm sao để đối phó, tương lai có thể bình an trở ra. Từ việc George biết được chuyện thí nghiệm cá nhân của anh, đủ để hiểu là ông ta đang giảm thị anh.
Gần như những hành vi cử chỉ của anh đều bị ông ta biết hết.
Ngay khi Minh Tư Thành cảm thấy mình hết đường xoay xở, một đôi vợ chồng đẩy chiếc xe trẻ con song sinh đi ngang qua mặt anh, vừa cười vừa nói, trong nháy mắt này, một tia sáng lóe lên trong đầu anh.
Người ta hay nói, trời không tuyệt đường người, luôn có cách mà.
Minh Tư Thành mỉm cười tự tin, tiếp tục đi một mình.
Bốn năm sau...
Trong nhà riêng, thành phố Thuận Canh. “Mẹ, mẹ với bố muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, vậy bao giờ hai người về?” Nhiên Mộc Miên buồn bực hỏi.
Trong lòng cô ôm một con gấu Teddy, cô ngồi trên sofa cạnh giường, nhìn Đồng Kỳ Anh đang thu dọn đồ đạc.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười hạnh phúc: “Bố con nói lúc nào anh con nói cho bố mẹ biết khi nào nó kết hôn thì bố mẹ sẽ về” “Nếu anh không kết hôn thì bố mẹ không định về à?”
Nhiên Mộc Miên bĩu môi hỏi tiếp. Đồng Kỳ Anh buồn cười, đáp: “Chuyện hôn nhân của anh con có ông cố quan sát, bố mẹ không cần quan tâm. “Vậy mẹ không quan tâm con tí nào hả?” Nhiên Mộc Miên lại hỏi.
Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên, rồi nhìn Lang Khiếu Nhật đứng ở một bên: “Trong nhà có bà Lưu và Lang Khiếu Nhật, con không đói cũng không cô đơn, bố mẹ rất yên tâm. “Dẫn con với Lang Khiếu Nhật đi luôn đi!” Nhiên Mộc Miền làm nũng
Đồng Kỳ Anh nheo mắt, nhếch môi cười: “Mẹ không muốn dẫn hai cái bóng đèn đi đâu "Đảm bảo con và Khiếu Nhật không quấy rầy hai người đâu!” Nhiên Mộc Miên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh nói: “Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà đi!” “Haiz... Nhiên Mộc Miên thở dài.
Đồng Kỳ Anh đậy vali hành lý lại, giơ tay gõ nhẹ mũi Nhiên Mộc Miên: “Con ham chơi quá! Mẹ hy vọng ngày đó bố mẹ đến rạp chiếu phim xem có thể xem được tác phẩm do con làm đạo diễn. Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp hệ đạo diễn mà đến giờ còn chưa có nổi một bộ điện ảnh nhỏ.” “Không phải cái nào con cũng quay bậy đâu mẹ, con phải chọn được cốt truyện hay mới quay được! Hơn nữa con phải quay nhiều!” Nhiên Mộc Miên nghiêm túc nói.
Đồng Kỳ Anh buồn cười: “Vậy con phải cố lên! Mẹ chờ phim điện ảnh lừng danh thế kỷ của con!”
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, cứ cảm thấy Đồng Kỳ Anh qua quýt với mình.
- -------------------