Nhưng mà, thân là bạn bè, tâm nguyện của anh ta chính là hy vọng Phó Quân Tiêu có thể bước ra đoạn tình cảm yêu mà không có được.
Đối với một người đàn ông mà nói, Nhiên Hoàng Minh còn phát hiện, từ sau khi Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác cùng nhau đi đến Úc, kể từ lúc đó Phó Quân Tiêu không đụng đến rượu.
Rượu ngon cất trong phòng, toàn bộ đều bị Nhiên Hoàng Minh uống hết.
Thật ra, cho dù là ở nhà hay là giao lưu bên ngoài, Phó Quân Tiêu đều không uống rượu nữa, lúc giao lưu anh kêu trợ lý Trịnh Minh Hâm mời một nhà báo đi cùng để có người uống rượu thay mình.
Nhiên Hoàng Minh vẫn luôn không hiểu tại sao, rõ ràng Phó Quân Tiêu là một người biết uống rượu.
Thật ra, lý do không uống rượu là vì Phó Quân Tiêu sợ bản thân. mình sẽ say, ai cũng nói uống say sẽ nói ra những lời thật lòng trong tim, để bản thân không nhớ sự thống khổ đó.
Với thân phận hiện tại của anh, uống say rồi không chừng còn có thể có một cuộc gặp gỡ mối tình đẹp.
Nhưng mà anh tình nguyện đau khổ, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân nên bỏ tất cả tâm ý lên công việc.
Nếu như, anh thật sự có thể bước ra được, chấp nhận một đoạn tình cảm mới.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười khổ, có lẽ anh sẽ không cần ép buộc bản thân mình lâu như vậy.
Bận hết cả một ngày cuối cùng cũng kết thúc lịch trình của một ngày làm việc.
Sau khi màn đêm buông xuống, bên trong Dạ Hoặc đầy ắp người, đủ loại nam nữ tụ tập ở đây để vui đùa và cười sảng khoái.
Trong ba năm này, Phí Ngọc Nam nếu như không thường xuyên nhắc đến Đồng Kỳ Anh, nịnh bợ Phó Quận Tiêu, e là Dạ Hoặc sớm đã đóng cửa rồi.
Phó Quân Tiêu vẫn thích ngồi trong phòng vip, chỉ uống trà trái cây và yên lặng lắng nghe ca sĩ trên khán đài hát.
Thật ra, anh rất ít đến Dạ Hoặc, có lẽ vì giấc mộng tối qua, hôm nay anh lại vô thức đến Dạ Hoặc nghe hát.
Chỉ tiếc là, cảnh còn người không còn ở đây. Dạ Hoặc không còn có Tạ Liên, không có Kỳ Anh người mà anh yêu.
Người phụ nữ hát trên khán đài, anh cảm thấy vĩnh viễn không có hay bằng Kỳ Anh hát.
Ồ, không! Không còn là Kỳ Anh của anh rồi. Phó Quân Tiêu đứng dậy, bài hát còn chưa nghe hết liền rời khỏi khu Thanh Ba.
“Hi, mỹ nữ, em một mình vội vàng đi đâu vậy? Có muốn anh tiễn em một đoạn?”.
Một vị công tử dáng vẻ lưu manh nắm lấy tay một cô gái trông có vẻ mệt mỏi.
“Tôi... tôi đi sai chỗ rồi, xin lỗi... Dáng vẻ cô gái vô cùng sợ hãi, giống như là lần đầu tiên đến nơi này.
Bảy tám người đàn ông bao vây cô ta, một chút cũng không tính cho cô ta rời đi.
“Đều đến nơi này chơi, còn giả bộ ngây thơ gì nữa” Anh ta đi gần về phía cô gái, thèm khát nhìn làn da trắng nõn của cô ta, đưa tay lên sờ má của cô ta.
Cô gái không nhịn được mà vùng tay chống cự, nhưng tay của bọn họ vẫn bám lấy không buông cô gái tức giận hét lên: “Cút ra, tôi không đến đây chơi”
"Ồ! Là một trái ớt nhỏ nha! Thú vị!”
Cô gái sợ hãi có người về phía góc tường, cô nghe không rõ bọn họ đang nói gì, âm nhạc ở đây thực sự quá ồn.
Nhưng mà cô ta biết, bọn họ không có ý tốt, nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy, bụng cô cô lại, lưng cô lạnh toát mồ hôi.
“Tôi phải đi rồi!” Cô gái cau mày, âm thanh vô cùng bị thương: “Phiền các anh nhường đường”
Tay của cô ta toát mồ hôi, trong lòng vô cùng sợ hãi, những người phía trước mặt này đều cao trên một mét tám, mà cô chỉ cao có một mét sáu hai, đứng giữa bọn họ càng thấy nhỏ bé yếu ớt.
Bọn họ càng ép gần, cô không có đường lui, hoảng loạn nhìn xung quanh, chờ đợi có người giúp cô ta.
Đột nhiên ánh mắt của cô gái sáng lên.
Có người đàn ông dáng mạo anh tuấn mặc quần đen áo sơ mi trắng vừa lúc đi ngang qua.
Được cứu rồi!
Cô gái hưng phấn nghĩ, lao thẳng về người đàn ông mà không thèm suy nghĩ, nắm lấy tay người đàn ông.
“Anh, có thể gặp anh ở đây thật tốt quá!” Cô gái nhìn chằm chằm người đàn ông, sau khi dịu dàng kêu xong mới phát hiện người đàn ông này có đôi mắt sâu thẳm nhưng sáng long lanh.
Phó Quân Tiêu kinh ngạc, híp mắt nhìn cô gái không biết chui ra từ chỗ nào.
Cô ta gọi một tiếng anh khiến anh suýt chút nữa cho rằng là Kỳ Anh.
Điểm quan trọng hơn là, hành vi của cô gái này có mấy phần tương đồng với Kỳ Anh.
Cô gái này rất xinh đẹp sao? Không còn gì để nghi ngờ cả.
Cô ta có mái tóc đen tuyền và sáng lóng lánh, cùng với động tác gấp gáp, mùi hương quyến rũ trên vai cũng tỏa ra.
Dưới ánh đèn màu của quán bar, đôi mắt to của cô ta linh động, chiếc cắn nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi hoàn mỹ, trên gương mặt hồng hào còn có hai má lúm đồng tiền.
Cô ta còn ăn mặc như học sinh đại học, đi giày trắng áo thun mỏng màu trắng, ôm sát vào khuôn ngực đầy đặn, lộ ra tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, chiếc quần bò cạp trễ bó sát tôn lấy cặp mông hoàn hảo của cô ta.
- -------------------