Mặt khác, Nhiên Hoàng Minh không về nhà mà đi tìm bố anh ta Nhiên Hoàng Biên.
Anh ta lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa nhà Nhiên Hoàng Biên ra đã nghe thấy tiếng tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ trong nhà truyền đến.
Tiếp đó, giọng nói của bố anh ta Nhiên Hoàng Biên theo sau mà đến: “Uầy, tiểu tổ tông của tôi ơi! Con đừng có khóc nữa! Không phải ta đang pha sữa bột cho con sao?”
Sau khi vào nhà, Nhiên Hoàng Minh nhíu chặt lông mày, chỉ thấy Nhiên Hoàng Biên một tay ôm một đứa bé sơ sinh được cuộn trong tã lót, tay khác đang lắc lắc bình sữa.
“Bố, đưa bé này từ đâu đến vậy?” Nhiên Hoàng Minh đã biết còn cố hỏi.
Sau khi Nhiên Hoàng Biên nhìn thấy con trai của mình Nhiên Hoàng Minh, ông ta ôm đứa trẻ đang khóc không biết nên nói thế nào.
Đứa bé vẫn khóc liên tục, khi Nhiên Hoàng Minh bước qua ôm lấy đứa bé từ trong tay Nhiên Hoàng Biên, nhẹ nhàng vỗ về, sau đó mới nhẹ giọng hỏi Nhiên Hoàng Biên: “Nói đi! Đứa bé này là chuyện gì?”
Nhiên Hoàng Biên thấy đứa nhỏ dần dần yên tĩnh lại, oan ức nói: “Bố chỉ là muốn lợi dụng thật tốt huyết thống của Mộc Miên thôi mà!”
“Vậy bố định xử lý đứa bé này như thế nào? Đừng quên, cái loại chuyện này là lệnh cấm đấy!” Nhiên Hoàng Minh vừa dỗ dành đứa bé trong lòng, vừa oán giận Nhiên Hoàng Biên.
Nhiên Hoàng Biên uất ức nói: “Vốn dĩ bố muốn đưa đứa bé này đến chỗ em gái con để nó có một thân phận hợp pháp. Ai mà biết, em gái con lại không cần đứa bé này.”
“Tai họa mà bố gây ra khi xong chuyện lại muốn Kỳ Anh đi thu dọn cục diện rối rắm này sao?” Nhiên Hoàng Minh quở trách mắng.
Ngay lập tức Nhiên Hoàng Biên không dám hé môi nữa.
Nhiên Hoàng Minh hít một hơi, đưa ra đề nghị: “Dứt khoát thôi, đưa đứa bé này đến nhà em họ con đi. Em dâu không thể sinh con, đối với bọn họ mà nói đứa bé này có lẽ đến đúng lúc này”
“Như thế có ổn thỏa không?” Nhiên Hoàng Biên không yên tâm cho lắm: “Lỡ như họ hỏi nguồn gốc của đứa bé này thì con trả lời thế nào?”
“Con sẽ nói là con gái riêng của Quân Tiêu, bởi vì giấu giếm Kỳ Anh nên mới để bọn họ nuôi dưỡng” Nhiên Hoàng Minh bộ dạng bất lực nói.
“Chuyện này Quân Tiêu có đồng ý không?” Nhiên Hoàng Biên có điều nghỉ ngờ.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Nhiên Hoàng Biên, hỏi lại: “Nếu không nói đứa bé này là con gái riêng của Quân Tiêu, lỡ như sau này em họ con có con của họ mà đối xử tệ với đứa bé thì làm thế nào? Ít nhất có thân phận của Quân Tiêu trấn áp thì bọn họ sẽ cố gắng nuôi dạy đứa bé này “Thế cũng được!” Nhiên Hoàng Biên nhăn mặt, nhìn đứa bé sơ sinh được ôm trong lòng Nhiên Hoàng Minh, tiếp đó nói:” Bố đã đặt cho nó một cái tên rất hay, là Tân Dao. Tân là một loại thảo dược, Dao có ý nghĩa là tốt đẹp, trân quý. “
“Hợp lại với nhau, nó chính là một loại dược liệu trân quý, đúng không? Bố dùng nó để chế thuốc, kết quả con nhóc này cũng không chịu thua kém, không có máu mủ với Mộc Miên, để bố phí công một phen tâm tư” Nhiên Hoàng Minh không nhịn được mà chế nhạo.
Nhiên Hoàng Biên méo miệng, ngầm thừa nhận.
“Được rồi, con đưa đứa bé đi đây” Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.
Nhiên Hoàng Biên thấy thế vội vàng thu dọn một ít đồ dùng, nhét vào trong một cái túi lớn đưa cho Nhiên Hoàng Minh: “Những thứ đồ này đều là của Dao Dao cả, con mang theo con bé đi”
” Nhiên Hoàng Minh đón lấy cái túi, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Sự tồn tại của Tân Dao, vẫn là Nhiên Hoàng Minh chủ động nói với Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cũng đồng ý với cách làm của anh ta, để Tân Dao lấy danh nghĩa con gái riêng của Phó Quân Tiêu, nuôi dưỡng ở nhà em họ Nhiên Hoàng Minh.
Sau khi Tân Dao yên ổn xong, Phó Quân Tiêu còn cho nhà em họ của Nhiên Hoàng Minh một số tiền lớn làm phí nuôi dưỡng Tân Dao.
Trên đường về nhà, khi ngồi trong xe, Nhiên Hoàng Minh không thể kìm nén mà hỏi Phó Quân Tiêu: “Lỡ như có một ngày con nhóc đó thật sự cho rằng nó là con riêng của cậu mà đến nhận thân thì cậu sẽ làm như thế nào?”
“Tớ sẽ không nhận nó.’ Phó Quân Tiêu vân đạm phong khinh trả lời.
Nhiên Hoàng Minh không hiểu, hỏi:”Tốt xấu gì cũng là “bản sao” của Mộc Miên nha”
“Nó lại không phải do Kỳ Anh sinh.” Phó Quân Tiêu vừa lái xe vừa không cần suy nghĩ mà trả lời.
Theo anh thấy, nếu chuyện này không phải là tai họa mà Nhiên Hoàng Biên gây nên thì anh mới lười quan tâm.
Dù gì cũng là bố vợ của mình.
Nhiên Hoàng Minh không kiềm nổi cảm khái nói: “Vậy thì chỉ hy vọng em họ và em dâu có thể giấu được chuyện này thôi.”
Phó Quân Tiêu không nói gì nữa.
“Được ạ, được ạ!” Mộc Miên vui vẻ vỗ tay: “Bố đi đường phải nhẹ nhàng thôi nha. Mẹ đã ngủ rồi, nếu bố làm ồn khiến mẹ tỉnh lại, mẹ lại hung dữ với con”
“Mẹ thường xuyên hung dữ với con sao?”
“Con không nghe lời, mẹ mới hung dữ với con.”