Lý Tự San không phải là người yêu của anh hai sao? Rốt cuộc chuyện của anh với Lý Tự San là thế nào? Đứa con của Lý Tự San kia là của anh thật sao?
Thật ra thì những vấn đề như thế thì cô nên hỏi Lý Tự San, thế nhưng, tiềm thức cô lại chẳng tin tưởng Lý Tư San, cho nên mới đặt tất cả những vấn đề kia vào trong lòng.
Nghĩ tới những điều này, bỗng dưng mũi lại cay vô cùng, nước mắt rơi không ngừng, chảy xuống kẽ tay.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lau khô nước mắt, cuối cùng, cô vẫn nhịn được mà không đánh thức Phó Quân Bác.
Đêm nay, cô ngủ đến mơ màng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Phó Quân Bác tỉnh lại thì nhẹ nhàng bước xuống giường, rất sợi sẽ đánh thức Đồng Kỳ Anh, quấy rầy mộng đẹp của cô.
Đồng Kỳ Anh còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ, thế nhưng lại ngủ không nổi nữa, lúc Phó Quân Bác đang thay quần áo thì cô cũng bò dậy.
Cảm thấy động tĩnh sau lưng, Phó Quân Bác vừa thay quần áo vừa xoay người sang chỗ khác, dịu dàng hỏi: “Anh đánh thức em sao?”
“Không có, em đi làm đồ ăn sáng cho anh, lâu rồi chưa được ăn sáng với anh.” Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng vui cười mà vén chăn..
“Anh..” Phó Quân Bác muốn nói rồi lại thôi, sau khi dùng một lúc thì lại đổi sang chuyện khác: “Sao không thấy Tiểu Ái đâu rồi?”
Tiểu Ái, là con chó phốc sóc mà anh đã đưa cho cô vào ba năm trước, lại là một chú chó nhỏ nữa, mấy lúc anh đi công tác không ở nhà thì Tiểu Ái ở bên cạnh bầu bạn với Đồng Kỳ Anh.
“Lúc đầu em có hứa hẹn với bạn thời đại học sẽ để Tiểu Ái và chó nhà cô ấy giao phối với nhau, đến lúc đó chó nhà cô ấy có mang thai thì sẽ cho em một con. Kết quả là Tiểu Ái ra tay trước, cưỡi lên con chó Teddy nhà hàng xóm, rồi còn cắn hàng xóm bị thương nữa. Hàng xóm tìm tới em bắt bồi thường, em xin lỗi hàng xóm rồi đem Tiểu Ái đi thiến. Tiểu Ái bị em nhốt trong bệnh viện thú y rồi, bác sĩ nói anh ta biết có một người thích hợp để thiển Tiểu Ái, sau khi Tiểu Ái phẫu thuật rồi khôi phục xong thì sẽ gọi lại cho em, lúc đó rồi đón nó về lại” Đồng Kỳ Anh thông thả ung dung nói.Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
Do Tiểu Ái quá trớn mà Đồng Kỳ Anh đã đem Tiểu Ái đến bệnh viện thú y để thiến?
Phó Quân Bác nghe Đồng Kỳ Anh kể chuyện mà trong lòng cảm thấy sao mà nổi da gà, luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào, nhưng lại không biết sao lại kỳ quái.
Thật ra thì Đồng Kỳ Anh cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Ái, Tiểu Ái đến kỳ động dục rồi lại đi công kích người khác và còn kén ăn nữa.
“Ừm, vậy thì sau khi đón Tiểu Ái về phải an ủi nó thật tốt” Phó Quân Bác lúng túng mà lên tiếng.
Nét mặt Đồng Kỳ Anh chẳng hề thay đổi mà gật đầu, sau đó là rời khỏi phòng xuống bếp. Thành phố Thuận Canh, tòa nhà tập đoàn Phó Thị.
Nghe đồn rằng, tổng giám đốc hiện hành của tập đoàn Phó Thị hiện giờ Phó Quân Tiêu muốn tuyển một nữ trợ lý, ngay ngày hôm đó có tới hai ngàn người phụ nữ trong thành phố tới nộp đơn.
Mọi người tranh đấu với nhau, diện đủ loại quần áo, nhìn mà tưởng đang thi hoa hậu.
Nhìn kĩ thì cũng có một số thiên kim thiểu thư xinh đẹp, người phụ nữ tài giỏi, người phụ nữ nhà giàu kiêu ngạo đôi khi xen lẫn giữa thường dân bách tính.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com
Sau khi trải qua sàng lọc sơ bộ đơn giản mà nghiêm khắc, chỉ còn có mười lăm người được chọn để vào vòng trong.
Lạc Minh Ánh còn dự đoán mình sẽ bị loại ngay tại lần tuyển chọn đầu tiên, lại không ngờ rằng mình lại được trúng tuyển, cả ngày đều toét miệng cười. Cô ta thầm biết ơn trời đã thương tiếc cho đứa bé gái mồ côi không chỗ nương tựa khổ cực này, cố ý cho cô ta một cơ hội tốt.
Hôm nay là lần phỏng vấn thứ hai, Lạc Minh Ánh đang chờ thang máy với một đám người phụ nữ tới để thi lần hai giống cô ta.
Các cô nàng đều trang điểm tinh xảo, để lại cô ta với một nhan sắc của con gái bình thường có vẻ không hợp nhau lắm.
“Ding” Một tiếng thang máy đến tầng một, lúc cửa đang mở ra thì phía sau lại có một tiếng bước chân đang chạy vội, sau đó có người trực tiếp đẩy cô ta sang một bên.
Lạc Minh Ánh đứng không vững té ngay xuống mặt đất, mắt cá chân trái bị va chạm trở nên vặn vẹo, cơn đau lập tức truyền đến, cô ta lập tức nhăn mặt, trán chảy mồ hôi hột..
Phía sau lục túc có người nhanh chóng bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng, Lạc Minh Ánh cố hết sức đứng lên, mới vừa chen vào bên trong thì thang máy liền vang lên tiếng cảnh báo.
Tất cả những người trong thang máy đều là phụ nữ, từng người đều dùng ánh mắt hèn mọn mà nhìn Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, không thể mà không cúi đầu, mặt đỏ như cà chua mà ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy vô tình đóng lại, đám người phụ nữ kiểu ngạo lên lầu. Vì không có thời gian nên Lạc Minh Ánh không thể không đi thang máy kế bên.
Thang máy là từ tầng hầm lên, đây là lần đầu tiên cô ta tới tòa nhà đồ sộ này nên không biết đây là thang máy VIP cho tổng giám đốc.
Cô ta càng không biết, muốn vào thang máy này thì phải cà thẻ.
- -------------------