Tính tình của Phó Quân Tiêu, Tô Hoài Lan là vợ chưa cưới của anh, lại không hề biết?
“Đồng Kỳ Anh, đồ hư hỏng nhà cô! Tôi yêu Quân Tiêu, tôi không cho phép cô cướp mất anh ấy! Tôi cảnh cáo cô, lần sau còn dám quyến rũ Quân Tiêu của tôi. Tôi sẽ hủy đi gương mặt này của cô!” Tô Hoài Lan nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi của Đồng Kỳ Anh mắng mỏ.
Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên phát hiện, Tô Hoài Lan đã thay đổi rồi, thay đổi ngày càng không giống Tô Hoài Lan mà trước kia cô quen biết.
Người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ, không đúng sao?
Rõ ràng cô ta phẫu thuật thẩm mỹ để có vẻ ngoài giống cô, cô ta lại quay ngược lại cắn cô, nói cô có gương mặt giống cô ta.
“Chị đúng là đồ phụ nữ điên bất chấp lý lẽ!” Đồng Kỳ Anh liếc xéo Tô Hoài Lan, không muốn để ý tới cô ta nữa, về thẳng phòng, một tiếng “rầm”, đóng chặt cửa lại và khóa trái cửa phòng.
Tô Hoài Lan vô cùng tức giận đạp vào cửa phòng của Đồng Kỳ Anh, vẫn không thể nào trút được cơn giận trong lòng của mình, tức tới dậm thẳng chân, hét to một tiếng, chạy xuống dưới tầng, gặp phải thím Lưu, lại vô cớ vô sự trách mắng thím Lưu một trận.
Thím Lưu bị Tô Hoài Lan mắng tới ngơ ngác.
Tô Hoài Lan thấy thím Lưu không cãi lại, không thấy hứng thú, đành quát thím Lưu: “Còn không cút đi? Mau cút đi cho tôi!”
Thím Lưu trợn mắt nhìn Tô Hoài Lan, thầm mắng Tô Hoài Lan là “đồ thần kinh”, sau đó tự mình quay trở về phòng của mình.
Trên con đường nhựa bên ngoài nhà riêng, Nhiên Hoàng Minh thở hổn hển cầu xin Phó Quân Tiêu tha mạng: “Quân Tiêu, cậu tha cho tớ đi mà.”
Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày: “Hử?”
“Quân Tiêu… Không được rồi. Tớ không được rồi. Không chạy nổi nữa. Cậu tha cho tớ đi mà.” Nhiên Hoàng Minh lau mồ hôi trên trán, thở hổn hà hổn hển.
Phó Quân Tiêu cả người lại thoải mái ở bên cạnh Nhiên Hoàng Minh, vừa chạy bộ tại chỗ, vừa nhẹ như gió nói: “Cậu ăn nhiều đồ bổ như thế, không vận động một chút, lỡ như cậu béo lên, không tìm được vợ thì phải làm sao?”
Đồ bổ? Là chỉ món phật nhảy tường mà Đồng Kỳ Anh làm sao?
Nhiên Hoàng Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Anh bảo anh ta chạy bộ là giả, “lấy công báo thù tư” mới là sự thật.
Để ăn được món phật nhảy tường, anh đã giày vò Đồng Kỳ Anh cả đêm không ngủ, vì vậy Phó Quân Tiêu anh liền trừng phạt anh ta cùng anh chạy ma ra tông?
“Thế sao? Hắn ta đưa cho cậu bao nhiêu tiền mà có thể khiến cậu gật đầu đồng ý chữa bệnh cho hắn ta.” Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười.
Nhiên Hoàng Minh lập thứ giơ năm ngón ra trước mặt Phó Quân Tiêu.
“Một tỷ năm trăm triệu?” Phó Quân Tiêu bình thản nói.
Nhiên Hoàng Minh lắc lắc đầu.
“Mười lăm tỷ?” Phó Quân Tiêu không có chút rung động nào.
Nhiên Hoàng Minh đắc ý mỉm cười, nháy mắt với Phó Quân Tiêu, cười toe toét nói: “Thấy thế nào, tớ giỏi chứ.”
“Trị khỏi cho hắn ta rồi, lại không biết hắn ta sẽ đi hại bao nhiêu cô gái nữa.” Phó Quân Tiêu hững hờ thở dài.
Nhiên Hoàng Minh “phụt” một tiếng, sau khi cười lại giơ tay lên vỗ vào bả vai của Phó Quân Tiêu nói: “Cậu yên tâm đi. Hắn ta sẽ không làm loạn nữa đâu.”
“Sao thế? Cậu làm bác sĩ mà lại bắt đầu làm bồ tát sống sao? Cậu có thể siêu độ được tên đào hoa đó à, khiến hắn ta cải tà quy chính?” Phó Quân Tiêu lại trở nên hiếu kỳ.
Nhiên Hoàng Minh cười gian xảo, trả lời: “Hôm đó, sau khi bạn học của em gái Lý Dạ Lạc giới thiệu hắn ta cho tớ, tớ liền nói với tên Lý Dạ Lạc đó, e rằng cậu sau này sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
“Sau đó thì sao?” Phó Quân Tiêu tiếp tục hỏi.
Nhiên Hoàng Minh đắc ý ra vẻ nói: “Cậu đoán xem sau đó sẽ như thế nào?”
“Không muốn đoán, cậu nói thẳng đi.” Phó Quân Tiêu đáp một tiếng.
Nhiên Hoàng Minh cười nói: “Thằng nhóc đó ‘bộp’ một tiếng, quỳ xuống dưới đất, đau khổ cầu xin tớ, bảo tớ nhất định phải chữa khỏi cho hắn ta. Sau đó, tớ liền nói với hắn ta, chữa khỏi thì có thể, chỉ có điều sau này không được có hành vi làm loạn trước khi kết hôn nữa. Hơn nữa, sau khi kết hôn cả đời này chỉ có thể làm với vợ của mình thôi. Nếu như làm với người phụ nữ khác, chỉ sợ là lại… Ừm, cậu hiểu đó.”
“Chuyện thế này mà hắn cũng tin ư?” Gương mặt Phó Quân Tiêu đầy hoài nghi trừng mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nói: “Hắn ta đương nhiên không tin. Khi tớ chữa cho hắn ta đã để lại một vết. Sau khi trở về hắn ta chắc lại tìm tới phụ nữ, không bao lâu sau lại tới tìm tớ, lúc này chắc chắn phải tin lời tớ nói thôi. Còn hứa với tớ sau này không dám làm loạn nữa.”
“Cho nên cậu dứt khoát nhân cơ hội này, đem phí trị liệu một tỷ năm trăm triệu thực chất, tăng thẳng lên tới mười lăm tỷ?” Phó Quân Tiêu hiểu ý nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh búng tay, gật gật đầu.
Phó Quân Tiêu dừng lại, không nhịn được mà vỗ lên bả vai của Nhiên Hoàng Minh, trêu chọc nói: “Sau này cậu có thể chuyển sang ra tay với những loại đàn ông như này. Nói không chừng, chưa tới một năm, cậu đã nhiều tiền hơn cả tớ ấy chứ.”
“Ý kiến này của cậu không tồi, nhưng nếu tớ làm chuyện này nhiều, e rằng sẽ gặp ‘báo ứng’ mất. Tớ là bác sĩ đấy.” Nhiên Hoàng Minh bỗng trở nên nghiêm túc.
Phó Quân Tiêu chỉ cười mà không nói gì.
Nhiên Hoàng Minh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bỗng chốc nghiêm túc nói: “Quân Tiêu, cậu còn nhớ năm đó, bố tớ nói, khi làm khám nghiệm tử thi cho bố cậu, phát hiện bên trong mạch máu của bố cậu xuất hiện một loại côn trùng không biết tên không?”
“Làm sao thế?” Phó Quân Tiêu sắc mặt thay đổi, cau mày hỏi lại Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh tiếp tục nói rõ hơn: “Tớ phát hiện ra một thứ trong quyển nhật ký hành y của bà ngoại Đồng Kỳ Anh. Triệu chứng của người bệnh nhân mà bà ngoại Đồng Kỳ Anh chữa trị giống hệt với bố cậu năm đó. Nói trắng ra là bị người nào đó hạ trùng cổ.”
“Cậu nói cái gì cơ?” Con ngươi của Phó Quân Tiêu lập tức co lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh hít một hơi thật sau, nói ra kết luận của chính mình: “Tớ nghi ngờ, bố của cậu năm đó là bị người bên cạnh cố tình sát hại. Chứ không phải…”
“Không thể nào.” Phó Quân Tiêu siết chặt hai nắm đấm lại.
Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Quân Tiêu không tin, lòng nóng như lửa đốt nói: “Bên trong quyển nhật ký hành y đó của bà ngoại Đồng Kỳ Anh viết vô cùng rõ ràng, loại trùng cổ đó, chỉ có thể là người thân thiết nhất bên cạnh hạ. Bệnh nhân đó là bị vợ của mình tìm tới thuật sĩ lấy trùng cổ, trong khi bệnh nhân có vết thương hở, nhân cơ hội đó bôi bột trùng cổ lên vết thương vì vậy mà lây nhiễm. Năm đó, người có thể tiếp xúc với vết thương trên người của bố cậu, chỉ có…”
“Đủ rồi.” Phó Quân Tiêu quát lên bắt Nhiên Hoàng Minh dừng lại.
Nhiên Hoàng Minh không tiếp tục lên tiếng nữa, thấy Phó Quân Tiêu không chịu chấp nhận sự thật, tức giận hất tay rời đi.
Anh ta đột nhiên thấy rằng, đáng ra không nên nói chân tướng sự thật cho anh.
Nhưng bác Lãnh chết không minh bạch, anh ta rõ ràng biết chân tướng lại giấu diếm Quân Tiêu, khiến trong lòng anh ta vô cùng bất an.
Trở về nhà riêng, Nhiên Hoàng Minh chuẩn bị về phòng của mình nghỉ ngơi, khi đi qua tầng hai lại nghĩ tới Đồng Kỳ Anh, trong lòng anh ta vẫn có chuyện muốn hỏi cô, sau đó chủ động đi qua gõ cửa phòng Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên giường cầm điện thoại xem phim, ngoài cửa có tiếng gõ cửa cô còn tưởng lại là Tô Hoài Lan cố ý đến gây chuyện, bèn không lên tiếng tiếp tục xem điện thoại trên tay.
“Đồng Kỳ Anh, cô ngủ chưa thế?” Nhiên Hoàng Minh tiếp tục gõ cửa và hỏi.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng bên ngoài cửa là của Nhiên Hoàng Minh lập tức bỏ điện thoại xuống trả lời: “Vẫn chưa.”
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô, có thể mở cửa được không?” Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh vội vào xuống khỏi giường, đi dép vào chạy tới mở cửa.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Sau khi mở cửa Đồng Kỳ Anh mỉm cười nhìn Nhiên Hoàng Minh hỏi.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy trên mặt cô hơi sưng, dựa vào bản năng nghề nghiệp bác sĩ của anh ta, hỏi trong vô thức: “Mặt của cô bị ai đánh sao? Lẽ nào là mợ cả?”
Dẫu sao, khi anh ta Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu trở về ăn cơm tối mặt của cô vẫn không bị sao.
Ăn xong cơm tối xong, anh ta chạy bộ về, mặt của cô lại sưng lên, trong căn nhà riêng này ngoại trừ Tô Hoài Lan dám ra tay với cô nặng như thế ra, thì làm gì có ai có khúc mắc gì với Đồng Kỳ Anh cô?
“Tôi không sao.” Đồng Kỳ Anh mím môi cười, muốn đổi sang chủ đề khác: “Bác sĩ Nhiên, anh tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Ồ. Cũng không có chuyện gì khác, tôi muốn cô có thể cẩn thận một lần nữa nhớ lại. Cuốn “Cổ trát” của bà ngoại cô rốt cuộc để ở đâu. Thực sự bị bà ngoại cô đốt rồi, hay bị bà ngoại cô giấu đi, hoặc bị người nào đó lấy đi mất rồi.”
“Chuyện này đối với anh rất quan trọng sao?” Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng hỏi ngược lại.
Nhiên Hoàng Minh khẽ gần đầu, vô cùng chân thành trả lời: “Vô cùng quan trọng. Bởi vì liên quan tới mạng người.”
Đồng Kỳ Anh vừa nghe thấy chuyện liên quan tới tính mạng, gương mặt nghiêm túc hứa với Nhiên Hoàng Minh: “Vậy tối nay tôi sẽ cẩn thận nhớ lại.”
“Ừm. Hy vọng cô sẽ nhớ ra điều gì đó.” Nhiên Hoàng Minh thâm trầm nói.
Đồng Kỳ Anh gật gật đầu với Nhiên Hoàng Minh.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, Đồng Kỳ Anh đóng cửa phòng lại, về giường nằm, cũng không còn tâm trạng tiếp tục xem phim nữa.
Cuốn “Cổ trát” đó của bà ngoại cô cũng có ấn tượng, nhưng còn về cuốn “Cổ trát” đó ở đâu… Trong ký ức của Đồng Kỳ Anh lại trở nên vô cùng mơ hồ.
Bác sĩ Nhiên nói “Cổ trát” liên quan đến mạng người, anh ta không giống như đang nói dối cô.
Cho nên cô phải cẩn thận nhớ lại, khi còn nhỏ bà ngoại rốt cuộc đã để cuốn “Cổ trát” đó ở đâu.
Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một lúc cũng không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Có hai con bướm trắng đang nhảy múa trong bóng đêm.
Hai bọn chúng bay lên. Bay lên. Bay lên.
Bỗng nhiên bay ra khỏi bóng đêm xông vào bên trong bầu trời xanh thẳm.
Bên tai còn truyền tới tiếng chim hót.
Một khe núi, không giống với độ sâu của những con biển lớn, cũng không có thác nước nào có thể nuốt chửng mọi thứ.
Dòng nước ở trong rừng núi này vẫn luôn êm dịu chảy qua vạn vật, chảy qua những vách núi dựng đứng, từ từ chảy chảy xuống chân núi tiếp theo.
“Kỳ Anh, Kỳ Anh, Kỳ Anh, đừng nghịch nước nữa. Về nhà cùng bà ngoại nào.” Tiếng của bà ngoại đến từ một nơi xa xăm mù mịt.
Nặc Kỳ Anh đứng dưới suối nước, tay ôm ống quần đã vá, đôi bàn tay nhỏ còn cầm lấy một con cá trích dại to.
“Bà ngoại. Bà ngoại. Con bắt được một con cá này. Bà nhìn xem. Con bắt được một con cá rồi này.”
“Con cá đó bé quá, con thả nó đi.”
“Nhưng mà Kỳ Anh muốn ăn cá.”
“Tối nay chúng ta ăn cá chạch nướng, bà ngoại bắt được cá chạch rồi.” Bà ngoại hét lớn, vai đeo giỏ trúc đi men theo con đường sỏi ở khe núi tiến về phía sườn núi ở phía đối diện.
Nặc Kỳ Anh nhả tay đem con cá nhỏ thả xuống, giẫm lên bọt nước rồi mới đặt chân lên con đường đá, sau đó cầm lên đôi dép xăng đan đã rách nát trên tảng đá, đi theo chân bà ngoại.
“Bà ngoại đợi con.” Nặc Kỳ Anh khó khăn lắm mới đuổi kịp bước đi của bà ngoại.
Bà ngoại liền đứa một ngón tay về hướng cô.
Một bàn tay nhỏ siết chặt lấy ngón ngay chai sần, đáng yêu lắc lư người.
Một lớn một nhỏ đi trên con đường nhỏ giữa rừng.
Âm thanh non nớt của Nặc Kỳ Anh nói không rõ chữ ngân lên tiếng hát: “Vịnh Vân Hồ, vịnh Vân Hồ, vịnh Vân Hồ của bà ngoại… Có rất nhiều ký ức hồi nhỏ của tôi, ánh nắng, dốc núi, suối nước, cây sồi, còn có một ông thổ địa…”
“Bài hát đó tên là ‘Vịnh Bành Hồ của bà ngoại’, sao đến miệng của con nhóc con lại đổi hết lời rồi.” Bà ngoại cười ha ha nói.
“Con chưa từng thấy vịnh Bành Hồ, bãi cát, sóng biển, cây xương rồng và thuyền trưởng. Con chỉ nhìn thấy vịnh Vân Hồ ở đây của chúng ta thôi, dốc núi, suối nước, cây sồi, còn có một ông thổ địa.” Nặc Kỳ Anh bắt đầu lý sự với bà ngoại.
Bà ngoại ân cần xoa xoa đầu Nặc Kỳ Anh cười nói: “Đợi Kỳ Anh lớn lên, sẽ tới thế giới bên ngoài xem bãi cát, sóng biển, cây xương rồng và thuyền trưởng.”
“Ừm. Con còn dắt cả bà ngoại cùng đi xem nữa.” Nặc Kỳ Anh tràn đầy ngây thơ nói.
Hai người vừa về tới cổng hàng rào, Nặc Kỳ Anh liền nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi trước bậc thềm ở trước nhà.
“Mẹ, mẹ về rồi đấy à.” Một người phụ nữ lạ trong số đó, xinh đẹp như hoa thủy tiên, mặc trên mình bộ quân trang màu xanh đen, tết tóc hai bên gọi bà một cách trìu mến.
Bà ngoại lại lạnh lùng đặt giỏ trúc trên lưng xuống đưa cho Nặc Kỳ Anh, bảo Nặc Kỳ Anh đem vào phòng củi.
Bên cạnh người phụ nữ xa lạ đó còn có một đứa bé trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc yếm màu xanh xám, với một đôi giày đá bóng, đầu húi cua.
“Mẹ…” Người phụ nữ lại trìu mến gọi.
Bà ngoại vẫn lạnh lùng không thèm để ý tới người phụ nữ đó.
Nặc Kỳ Anh sau khi đem giỏ trúc đặt vào trong phòng củi chạy về bên cạnh chân bà ngoại, kéo kéo góc áo của bà ngoại, cất tiếng non nớt yếu đuối mở miệng: “Bà ngoại, bà ngoại, Kỳ Anh đói rồi.”
“Mẹ, con nhóc này là?” Người phụ nữ khẽ mỉm cười hỏi.
Bà ngoại bây giờ mới mở miệng giới thiệu: “Nó tên là Nặc Kỳ Anh, con gái của chị cả cô. Kỳ Anh, đây là dì hai của con.”
“Kỳ Anh, xin chào. Con thật xinh xắn. Sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp.” Người phụ nữ đó nhìn Nặc Kỳ Anh, nở một nụ cười xinh đẹp khen cô.
Nhìn thấy cô bé xinh đẹp trước mặt này, người phụ nữ mới nhớ tới con trai của mình, liền quay đầu lại tới chỗ đứa bé trai chưa từng lên tiếng ngồi trên bậc thềm.
Người phụ nữ sau đó quay người kéo cậu bé đến trước mặt Nặc Kỳ Anh và bà ngoại.
“Mẹ, nó tên là Long Thành Hưng, theo họ con, sau này hai người có thể gọi nó là Thành Hưng.” Người phụ nữ xoa xoa đầu đứa bé trai, lại nói với đứa bé trai: “Thành Hưng, ngoan. Mau gọi bà ngoại.”
“…” Long Thành Hưng không hề lên tiếng.
Người phụ nữ gương mặt bất lực nhìn bà ngoại: “Mẹ, con muốn để Thành Hưng ở lại đây, mẹ chăm nó một thời gian giúp con. Đến lúc con sẽ quay về đón thằng bé, được chứ?”
“Tùy cô.” Bà ngoại vẫn không hề vui vẻ gì trả lời.
Người phụ nữ đó mím mím môi, ngồi xổm xuống kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Nặc Kỳ Anh, sau đó lấy từ trong túi áo mình ra một viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay của Nặc Kỳ Anh,dịu dàng nói: “Kỳ Anh, Thành Hưng là anh họ của con, sau này con chơi cùng với Thành Hưng được không?”
“Ừm. Được.” Nặc Kỳ Anh ngoan ngoãn gật đầu.
“Kỳ Anh ngoan thật.” Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy.
“Kỳ Anh, con đưa Thành Hưng đi nhóm bếp trước đi, lát nữa bà ngoại sẽ tới làm bữa tối cho đứa.” Bà ngoại dịu dàng nói.
Nặc Kỳ Anh đáp tiếng: “Ừm.” sau đó chủ động kéo tay của anh họ Long Thành Hưng nhưng lại bị Long Thành Hưng ghét bỏ hất tay ra.
Sau đó Long Thành Hưng liền trốn ra sau lưng người phụ nữ, vô cùng không thiện chí trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh thất vọng buông bàn tay nhỏ của mình xuống.
Bà ngoại nhìn Nặc Kỳ Anh hòa nhã nói: “Kỳ Anh đi nhóm bếp trước đi, bà ngoại lát nữa sẽ tới.”
Nặc Kỳ Anh lúc này mới gật đầu đi vào phòng bếp.
Đôi bàn tay nhỏ của cô vô cùng nhanh nhẹn châm diêm, sau khi nhóm lửa lên cầm lên một ống trúc, thổi vào trong bếp lửa, cho đến khi củi bên trong bếp lửa “bùng bùng” cháy lên.
“Mẹ, mẹ, hu hu, mẹ, mẹ đừng đi mà. Đừng bỏ con lại đây. Mẹ.”
Bên ngoài cửa bếp bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi xé lòng của đứa trẻ.
Nặc Kỳ Anh đặt ống trúc trong tay xuống, chạy ra cửa bếp nhìn theo.
Chỉ thấy người phụ nữ vừa nãy bước nhanh ra khỏi cổng hàng rào, bóng dáng khuất đi từ chỗ rẽ.
Còn bà ngoại đang ôm lấy đứa bé trai đang gào khóc, lấy góc áo của mình không ngừng lau nước mắt cho đứa bé trai.
Mẹ con ly biệt, là nỗi đau như thế nào, Nặc Kỳ Anh chưa từng nếm trải qua.
Bởi vì từ khi cô hiểu chuyện, bên cạnh chỉ có mỗi bà ngoại.
Bố mẹ đối với cô mà nói không hề có chút cảm giác thân thiết nào.
Thế giới nhỏ khi đó của Nặc Kỳ Anh chỉ có bà ngoại, còn có chú chó nhỏ và chú mèo nhỏ, còn có hai chú dê.
Sau này còn có thêm Long Thành Hưng, nhưng sau đó nữa thì cô dường như đã quên mất Long Thành Hưng rồi.
Thế giới nhỏ bé lại chỉ còn có cô và bà ngoại, chú chó, chú mèo và hai chú dê.
Bà ngoại lấy que tre làm cả một đĩa cá chạch nướng tuy hơi đen nhưng đã rắc ớt bột lên trên rất thơm.
Nặc Kỳ Anh ăn hết miếng này tới miếng khác, cô thấy cá chạch nướng mà bà làm đến xương của cá chạch cũng rất giòn. Ăn trong miệng vô cùng thơm ngon.
Còn cũng ngồi trên chiếc bà ăn đã mục nát là Long Thành Hưng lại nhìn chằm chằm Nặc Kỳ Anh sững sờ, không ăn lấy một hạt cơm.
“Thành Hưng, ít nhiều gì thì cũng phải ăn chút cớm mới lớn được.” Bà ngoại tận tình khuyên bảo.