Mục lục
Vợ ngốc vô cùng ngọt ngào - Quân hôn ngọt ngào của nàng ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được” Nhiên Mộc Miên híp mắt cười, lại nói lại: “Cảm ơn nhé.”



Hồng Quân Nghiệp xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ, xoay người chạy về chỗ ngồi của mình.



Minh Tư Thành vẫn ngồi trên bàn của Nhiên Mộc Miên, khoanh tay lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô.



Không đợi Nhiên Mộc Miên mở miệng, Minh Tư Thành lại nhảy xuống khỏi bàn, một tay tóm lấy cổ tay cô, một tay cầm lấy phong thư màu hồng nhạt trong tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng học.



Hồng Quân Nghiệp ngồi tại chỗ của mình, sau khi nhìn thấy Nhiên Mộc Miên bị Minh Tư Thành kéo đi, không khỏi buồn bã rũ mắt nhìn xuống tờ tiền trong tay.




Sau khi Hồng Quân Nghiệp ngẩn ngơ vài giây, hai tay siết chặt tờ tiền, gấp nó thành hình “trái tim tan vỡ’.



Bên kia, Minh Tư Thành kéo Nhiên Mộc Miên tới trước bồn hoa dưới tòa nhà dạy học.



Sau khi thả tay cô ra, anh trả lại phong thư cho cô.



Nhiên Mộc Miên nhận lấy phong thư, mở nó ra và lấy bức thư bên trong ra.



Cô không đọc nó, chỉ là xé hàng “xưng hộ” đầu tiên và hàng "chữ ký" ở cuối cùng trên lá thư đi rồi quăng nó vào thùng rác bên cạnh Mà đoạn văn ở giữa còn lại trên giấy kia cô nhét lại nó vào trong phong bì, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt một cành cây đào một cái hố bùn trong bồn hoa, đặt lá thư vào trong đó rồi lại lấp bùn đất và lá rụng lên đó.



Minh Tư Thành nhìn hành động của Nhiên Mộc Miên, cảm thấy rất khó hiểu hỏi: "Ý cô là Sao vậy?”



Sau khi chôn lá thư xong xuôi, Nhiên Mộc Miên ném cành cây trong tay đi, vỗ võ phủi bụi trên tay, đứng lên cười nhẹ: "Chuyện này mà anh không hiểu sao? Từ nhỏ đến lớn anh chưa nhận thư tình bao giờ à?”



“Không phải tôi không nhận được, mà là tôi quá lười đi nhận” Minh Tư Thành đút hai tay vào túi quần, có chút kiêu ngạo nói Nhiên Mộc Miên lườm Minh Tư Thành một cái, cong miệng cười:



“Trước kia mỗi lần tôi nhận được thư tình của các bạn nam, tôi đều xé tên và chữ ký sau đó chôn bức thư tình đó đi”



“Tại sao?”







“Bởi vì nếu vứt vào thùng rác sẽ không tôn trọng người khác.”



“Vậy cô chôn nó đi là có ý gì?”



“Cái này còn phải hỏi nữa à?” Nhiên Mộc Miên cười nói: “Đắp mộ cuộc tình đó!”



“Vậy nếu mà tôi viết thư tình cho cô thì cô sẽ xử lý nó thế nào?” Minh Tư Thành đột nhiên nghĩ Nhiên Mộc Miên không chút khách khí trả lời: “Trực tiếp chôn cất”



“.” Minh Tư Thành nhất thời kinh ngạc giật giật khóe miệng, vội vàng tìm một bậc thang cho mình bước xuống: “Cả đời này cô đừng hy vọng tôi sẽ thích cô nhóc thúi vô tâm như côi”



“Anh yên tâm, tôi tự nhận thức được bản thân, chưa bao giờ trông mong anh sẽ thích tôi đâu” Nhiên Mộc Miên cười đùa oán thán.



Minh Tư Thành nghe những lời này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác.



không phải, chỉ đành chuyển đề tài, nói: “Cái đứa con trai kia đã bị bắt rồi. Buổi sáng hôm nay cậu †a ở cục cảnh sát đã thú nhận chuyện cậu ta muốn xâm phạm cô vào tối hôm qua.




Cậu ta thú nhận với cảnh sát rằng cậu ta đã bắt đầu bí mật theo dõi cô từ sau khi xem những bức ảnh của vụ việc trên diễn đàn. Hơn nữa, trong điện thoại di động của cậu ta còn có rất nhiều ảnh chụp lén của cô”



“Tâm lý biến thái?” Nhiên Mộc Miên nghe xong liền cảm thấy cả người sởn tóc gáy, lúc này mới nhớ trực giác ban đầu của mình là đúng: “Chẳng trách khoảng thời gian gần đây luôn có cảm giác mình bị ai đó theo dõi”



“Chuyện xảy ra khi nào?” Minh Tư Thành hỏi.



Nhiên Mộc Miên thẳng thần nói: “Cũng là sau những chuyện xảy ra trên diễn đàn”



“Tại sao cô không nói cho tôi biết? Minh Tư Thành không khỏi nhíu mày.



Nhiên Mộc Miên khẽ nhún vai: “Lúc đó tôi cũng không chắc lắm, cũng không có chứng cứ gì, chỉ là trực giác của mình mà thôi.”



“Vậy từ giờ trở đi, vì sự an toàn của cô trong trường, tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài cô là vợ chưa cưới của tôi” Minh Tư Thành nói tiếp.







Nhiên Mộc Miên vội vàng xua tay, lắc đầu kháng cự: “Anh có thể đừng đưa tôi dính vào mối quan hệ này được không?”



“Cô cũng đâu có người mình thích đâu, sợ cái gì chứ?” Minh Tư Thành nhãn nhịn không quăng cho cô ánh mắt coi thường.



Nhiên Mộc Miên thuận miệng bịa chuyện: “Ai nói tôi không có người mình thích chứ!”



“Ồ, vậy nói ra nghe thử xem người cô thích là ai nào?”



"Dù sao cũng không phải anh” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng nói: Sau khi liếc nhìn Minh Tư Thành một cái, quay người sang chỗ khác, khóe miệng cô không kìm được hơi cong lên, đi vào tòa nhà dạy học.



Thực ra lúc anh nói nếu như anh viết thư tình cho cô, nghe những lời đó, không hiểu sao trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào.



Đối với những lời nói làm tổn thương tình cảm của Nhiên Mộc Miên, hoặc là anh đã quen với việc bị cô oán thán rồi, lúc đó Minh Tư Thành cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra cho nên có những lúc đã quen với nó rồi cũng không phải là chuyện gì xấu cả.



Sau khi Nhiên Mộc Miên trở lại lớp học, cô nhận được một tin nhắn của Hạ Chí Mân gửi tới.



“Đệ tử, buổi chiều nay có rảnh không, cùng nhau ăn bữa tối đi?” Hạ Chí Mẫn Nhiên Mộc Miên không nghĩ nhiều, trực tiếp nhẳn lại: “Buổi tối có tiết học, không tiện”



“Vậy ngày mai thì sao?” Hạ Chí Mẫn.



“Ngay mai có buổi tự học” Nhiên Mộc Miên.



“Thứ bảy hoặc chủ nhật, như vậy chắc sẽ rảnh chứ hả?” Hạ Chí Mẫn.



“Thứ bảy và chủ nhật em phải tới nhà cụ thăm cụ ông bà” Nhiên Mộc Miên



“Em thật đúng là đứa cháu hiếu thảo, vậy chúng ta hẹn nhau hôm khác” Hạ Chí Mẫn



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK