Ông George lạnh lùng cảm thán: “Thật sự tôi cũng không ngờ tới, con gái của Phó Quân Tiêu có bản lĩnh lớn như vậy. Phó Quân Tiêu không lấy con gái ra chế thuốc đúng là quá đáng tiếc!”
“Rốt cuộc lời này của ông có ý gì?” Minh Tư Thành nghẹn giọng u ám chất vấn.
Anh biết máu của Mộc Miên có thể cứu người.
Ông George cười cười, nói tiếp: “Tôi nghe nói con gái của Phó Quân Tiêu hiến trái tim và tủy xương cho cậu. Cậu có trái tim của cô ấy làm “nguồn gốc chuyển động” thân thể, cộng thêm tủy xương của cô ấy giúp cậu tạo máu “phục hồi” từng tế bào hôn mê trong thân thể, đoạt cậu về từ chỗ của tử thần”
“Ông nói cái gì?” Minh Tư Thành mờ mịt, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Bên các cậu không tôn thờ quỷ thần nhưng chỗ chúng tôi lại tin tưởng. Không ai có thể tránh được lưỡi hái của tử thần. Con gái Phó Quân Tiêu cứu cậu, tất nhiên mất đi trái tim sẽ không sống nổi, cái này gọi là lấy mạng đổi mạng. Minh, việc này do con gái của Phó Quân Tiêu tự nguyện. Có liên quan gì đến con gái Janna của tôi chứ? Tôi hi vọng cậu nể tình Janna mến mộ cậu nhiều năm, cứu con bé từ tay của Phó Quân Tiêu về” Ông George ung dung tiếp lời.
Nói cách khác, toàn thế giới đều biết Mộc Miên đã chết.
Chỉ có người trong cuộc là anh lại chẳng hay biết gì?
Minh Tư Thành cúp luôn điện thoại của ông George, gọi cho mẹ của mình là Lâu Giai Lệ.
Lúc này đã rất khuya nhưng anh không để ý nhiều như vậy.
Âm thanh kết nối một lúc lâu, Lâu Giai Lệ nghe điện: “Tư Thành, sao muộn thể này còn gọi cho mę?”
“Mẹ, mẹ nói thật cho con biết. Có phải con làm phẫu thuật ghép tim và tủy xương không?” Minh Tư Thành chất vấn.
Lâu Giai Lệ im lặng một lúc lâu rồi mới ấp úng trả lời: “Đúng… đúng! Trùng hợp trong bệnh viện…”
“Mẹ đã biết trước người hiến tim và tủy cho con là Mộc Miên có đúng không?” Minh Tự Thành điên cuồng tiếp tục chất vấn.
Lâu Giai Lệ không nên được khóc thút thít: “Tư Thành, xin lỗi, mẹ không muốn con đau khổ nên chỉ có thể nói dối con. Mẹ… sau khi con phẫu thuật xong, đột nhiên chuyển vào phòng VIP. của bệnh viện, lúc bác sĩ điều trị báo cho mẹ đến bệnh viện chăm sóc con, vị bác sĩ kia mới nói cho mẹ biết sự thật. Mộc Miên là một cô gái tốt, thật ra mẹ cũng rất thích Mộc Miên, hi vọng con bé có thể làm con dâu của mẹ. Nhưng mà con và Mộc Miên có duyên mà không có phận, đây là nhà họ Minh chúng ta nợ nhà họ Phó… Chúng ta chỉ có thể… chỉ có thể…”
“Cho nên trong thời gian này mẹ mới làm mối cho con và Janna ở bên nhau, muốn con quên đi Mộc Miên?” Minh Tư Thành đau đớn và thất vọng tột cùng, giọng nói cũng khàn đi.
“Tư Thành, mẹ không còn sự lựa chọn nào khác, mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi, nhưng mà… Tư Thành, con tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ được không? Mộc Miên đã chết, việc duy nhất mẹ có thể làm là giúp con sống thật vui vẻ” Lâu Giai Lệ khóc không thành tiếng.
Minh Tư Thành ngắt luôn liên lạc, ném điện thoại vào ghế phó lái, sau đó khởi động xe.
Anh lái xe nhanh như bay về biệt thự.
Gọi Bùi Hạ Sênh và Benson đang ngủ trong phòng dậy.
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn đứng, ánh sáng mờ tối, Bùi Hạ Sênh và Benson còn đang ngáp, không nhìn rõ vẻ mặt của Minh Tư Thành lúc này.
Minh Tư Thành ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, khoanh hai tay, giọng nói lạnh lẽo: “Nói cho tôi biết rốt cuộc thì Mộc Miên đang ở đâu?”
Trên đường đi về, anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Bùi Hạ Sênh và Benson hai mặt nhìn nhau, Bùi Hạ Sênh lên tiếng trêu ghẹo:
“Sao chúng tôi biết được Nhiên Mộc Miên đang ở chỗ nào? Hơn nữa, chuyện của Nhiên Mộc Miên ầmĩ quá lớn. Phó Quân Tiêu muốn bảo vệ cho con gái, tất nhiên sẽ tìm cho cô ấy một chỗ an toàn.”
“Tôi muốn biết sự thật mà các người biết!” Minh Tư Thành không đổi sắc nói.
Benson nháy mắt ra hiệu cho Bùi Hạ Sênh, ý bảo cô ta đừng nói dối nữa, nếu không trong lòng mọi người cũng không dễ chịu.
Bùi Hạ Sênh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Janna thả ra tin đồn Nhiên Mộc Miên là “thuốc tiên” đã khiến cho các ông lớn rục rịch hành động với Nhiên Mộc Miên. Hôm đó, Janna hack hệ thống an ninh trong nhà riêng của Phó Quân Tiêu xông vào nhà ông ta. Nói chuyện hôm đó anh trúng đạn bị thương cho Nhiên Mộc Miên biết. Mà dù Janna không xông vào nhà riêng của Phó Quận Tiêu thì người của các tổ chức tập đoàn khác cũng sẽ cưỡng chế vây đánh nhà riêng của ông ta. Tôi đã nói với anh sớm muộn gì thì Nhiên Mộc Miên cũng sẽ..”
“Nói điểm chính!” Minh Tư Thành lạnh lùng cắt ngang, đôi môi lại vô thức run rẩy.
Bùi Hạ Sênh mấp máy môi, giọng nói nhỏ dần:
“Viên đạn trúng tim anh… lúc được Lang Khiểu Nhật cũng đến phòng thí nghiệm của bà nội tôi thì anh đã chết rồi.”
“Sau đó thì sao?” Cả thể xác lẫn tinh thần của Minh Tư Thành đều run lên.
Bùi Hạ Sênh hơi nhíu mày: “Tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Nhưng đúng là Nhiên Mộc Miên trao trái tim và tủy xương cho anh, anh mới giành lại được mạng sống”