“Anh thật sự tin rằng Janna đã thay đổi trở nên tốt hơn, phải không?” Bùi Hạ Sênh nói với vẻ không đồng tình.
Minh Tư Thành nhíu mày và nói: “Tôi không tin rằng cô ta đã thay đổi trở nên tốt hơn, nhưng chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra mà tôi không biết nên mới khiến cho Janna nghĩ thông suốt và thay đổi cách đối xử với tôi”
Bùi Hạ Sênh lại nhìn Benson và Benson thì lại lắc đầu.
Minh Tư Thành thấy hai người này vẫn luôn lén lút trao đổi với nhau bằng ánh mắt, liền hỏi: “Có phải hai người đang giấu tôi chuyện gì không?”
“Đúng thật là có chuyện giấu anh” Benson trả lời.
Bùi Hạ Sênh nhe răng trợn mắt và nhìn chằm chằm vào Benson một cách hung dữ như cảnh cáo anh ta không được nói lung tung.
Benson liếc nhìn Bùi Hạ Sênh, rồi lại nhìn về phía Minh Tư Thành, rồi lại nói tiếp: “Tôi muốn quay lại nước M và giết ông George”
“Anh không phải là đối thủ của ông ta” Minh Tư Thành bình tĩnh nói.
Benson bất lực rũ xuống vai: “Vì vậy, tôi muốn anh giúp tôi”.
“Nhưng tôi không thể bội ước được” Minh Tư Thành lạnh lùng từ chối.
“Dù sao, tôi sẽ không tham dự vào chuyện của mấy người. Ông chủ của chúng tôi cũng sẽ không nghĩ đến việc chống lại ông George” Bùi Hạ Sênh tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện này.
Minh Tư Thành nhìn Benson và có ý tốt khuyên anh ta: “Anh bạn, tôi biết anh rất muốn trở lại nước M, nhưng nó không còn là địa bàn của anh nữa”
“Thành à, anh hy vọng rằng thế giới này có thể chung sống hòa bình, nhưng thế giới này không thể như những gì anh muốn. Cá lớn nuốt cá bé luôn là cách mà các tập đoàn như chúng ta sinh tồn. George đã giết rất nhiều anh em của tôi, thế mà tôi lại ở đây tham sống sợ chết sao? “Benson nói một cách tức giận và hai tay trên bàn vô tình siết chặt lại thành nắm đấm.
“..” Lúc này, Minh Tư Thành cụp mắt xuống và im lặng.
“Nếu anh làm việc này một mình thì thực sự không thể làm gì được George. Nhưng chúng ta có thể hợp lực với nhau” Benson tiếp tục nói.
Minh Tư Thành nhướng mắt lên, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Là ý của anh hay là ý của chú Phó?”
Anh vẫn luôn biết rằng Benson là người của Phó Quân Tiêu.
Chỉ là Benson không chịu thừa nhận mà thôi.
“Đúng thật là tôi biết ông Phó, nhưng không liên quan gì đến ông Phó cả” Benson vẫn nói lại những điều này.
Ngay cả khi bị George nghi ngờ và bị George giết chết, anh ta vẫn nghiến răng phủ nhận chuyện này.
Minh Tư Thành cười một cách miễn cưỡng: “Thật ra thì chú Phó vẫn luôn lợi dụng tối, có phải không?”
Benson giật mình và không hé nửa lời.
“Số tiền mà anh đưa cho tôi lúc ban đầu để thành lập trang web chính là số tiền mà chú Phó đã đưa cho anh, anh lại đưa cho tôi, đúng chứ?”
“…” Benson không thể phản bác lại.
Minh Tư Thành cười lạnh lùng: “Tôi chỉ có một mình ở đất nước M, đơn thương độc mã. Chính anh đã ở phía sau giúp tôi tuyển quân. Tôi đã điều tra phạm vi thể lực của anh và cũng đã kiểm tra tài khoản cá nhân của anh. Cho dù tôi bán kỹ thuật của tôi cho anh với giá cao như vậy thì với thực lực tài chính của anh cũng sẽ không đủ tiền trả đâu”
“Vậy, đây có phải là lý do khiến anh vẫn không chịu động vào ông George? Có phải anh vẫn luôn tức giận vì ông Phó đã bí mật lợi dụng anh không?” Cuối cùng thì Benson cũng lật bài ngửa.
Minh Tư Thành nhướng mày, thẳng thắn nói: “Đúng”
“Anh có cảm thấy rằng ông Phó làm như vậy thì có lợi gì cho ông ấy không?” Benson hỏi lại.
Minh Tư Thành lại đau lòng nói: “Ông ấy chắc chắn rằng tôi sẽ hết lòng hết dạ vì con gái của ông ấy. Dù sau này tôi có tập đoàn riêng cũng sẽ không gây nguy hiểm gì cho ông ấy. Ông ấy biết rằng tôi sẽ không xuống tay với người nhà của người con gái mà tôi thương yêu”
Phó Quân Tiêu là ai chứ?
Nếu ông không có tâm kế thâm sâu xa thì không thể đứng ở địa vị cao như thế, vững chắc như thế và sống lâu như thế.
“Thành à, xem như tôi đã nhìn lầm anh rồi” Đôi mắt của Benson tối sầm lại, anh buồn bã nói lời chia tay với Minh Tư Thành rồi đứng dậy và đi lên lầu một mình.
Bùi Hạ Sênh nghe xong câu chuyện thì chỗ hiểu chỗ không nhưng cô ta cảm thấy Minh Tư Thành không sai.
Bất cứ ai cũng không muốn bị lợi dụng cả.
“Này, Minh Tư Thành. Anh có nghĩ rằng Phó Quân Tiêu đã lợi dụng anh với mục đích muốn nuốt chửng ông George không? Dù sao thì ở nước M, ông George cũng là ông trùm của tất cả các tổ chức tập đoàn mà” Bùi Hạ Sênh hỏi với vẻ thăm dò.
Địa vị của ông George tương đương với địa vị của Phó Quân Tiêu ở trong nước.
Minh Tư Thành liếc nhìn Bùi Hạ Sênh và hỏi: “Không phải ông chủ của cô không dám tấn công Mộc Miên vì ông ta sợ Phó Quân Tiêu sao?”
“Cắt. Đừng nói xấu ông chủ của tôi như vậy, được không?” Bùi Hạ Sênh trợn mắt tỏ vẻ khinh thường: “Ông chủ của tôi chỉ muốn kiếm tiền. Nếu chỉ vì một Nhiên Mộc Miên mà lại mất đi cơ hội kiếm tiền thì ông chủ của tôi cho rằng không đáng. Hơn nữa ông chủ của tôi không phải là một người sản xuất thuốc, nếu bắt Nhiên Mộc Miên về thì ông ấy cũng không biết phải sử dụng cô ta như thế nào?
“Ông chủ của cô có thể nghĩ được những điều như vậy thì cũng không tồi đâu” Minh Tư Thành cười với vẻ mặt khó đoán.
Bùi Hạ Sênh cười một cách gượng gạo.
Cô ta càng ngày càng không thể hiểu nổi Minh Tư Thành.
Nếu một người đàn ông trở thành một người nghiện công việc thì chỉ sợ sẽ kinh khủng đến mức mất hết tính người.
Minh Tư Thành bệnh nặng mới khỏi và hai tuần nay vẫn chưa về nhà.
Là một người mẹ, Lâu Giai Lệ đã chủ động gọi điện cho Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành vừa phân tích xong dữ liệu trong phòng thí nghiệm và chuyển cho một đồng nghiệp, nếu không có cuộc gọi của Lâu Giai Lệ thì anh đã không thể nhớ rằng mình đã sống ở công ty gần hai tuần nay.