Chắc cũng không phải là người sói đầu nhỉ?
Nhiên Mộc Miên vừa nghĩ đến đây thì không hiểu tại sao lại cảm thấy sởn cả gai ốc.
Minh Tư Thành lờ mờ nhận thấy cơ thể Nhiên Mộc Miên ngồi bên cạnh anh đang phát run lên, vậy nên anh quay đầu lại, nhìn vào góc mặt của Nhiên Mộc Miên, quan tâm hỏi: "Cô có sao không? Cô thấy lạnh hả? Nhiệt độ điều hoà trong rạp chiếu phim thấp quá sao?"
“Không có” Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Minh Tư Thành, nhếch miệng cười.
Trong khi cô liếc nhìn Minh Tư Thành, tiêu điểm của ánh mắt thuận tiện rơi vào trên người Lang Khiếu Nhật, người đang ngồi ở phía bên kia của Minh Tư Thành thì vô thức khẽ nghiêng người về phía trước.
Chỉ thấy Lang Khiểu Nhật đang chăm chú xem người sói trên màn hình, trên mặt vẫn không chút biểu cảm như mọi khi.
Minh Tư Thành thấy Nhiên Mộc Miên đang nhìn chằm chằm vào Lăng Khiếu Nhật, vậy nên cố ý tiến về phía trước, chắn tầm nhìn của Nhiên Mộc Miên.
Lúc này, Nhiên Mộc Miên mới định thần lại, tiếp tục nhìn vào màn hình lớn ở phía trước.
Thực ra tình cảm của cô đối với Lang Khiếu Nhật khá phức tạp.
Có sợ hãi, có đồng cảm, cũng có những cảm giác không thể nói ra, nói tóm lại là khiến cô không có cách nào phớt lờ anh ta.
Sau khi bốn người xem xong phim, ra khỏi rạp chiếu phim thì cũng đã chín giờ rưỡi tối. Sau lên chiếc xe thể thao của Minh Tư Thành, Nhiên Mộc Miên đã đề nghị muốn về nhà ông cố.
Lúc này, Minh Tư Thành đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: "Ông cố của cô thích trồng hoa sao?"
“Ừm, rất thích” Nhiên Mộc Miên gật gật đầu.
Bùi Hạ Sênh ngầm hiểu ý, gật đầu rồi cũng quay người rời đi.
Bây giờ trong chiếc xe thể thao chỉ còn lại Minh Tư Thành và Nhiên Mộc Miên.
Đêm muộn ở thành phố Cung Huy có hơi lạnh, Minh Tư Thành nhân công tắc, đóng mui của chiếc xe thể thao.
“Sao đột nhiên anh lại nhớ ra việc muốn mua chậu cây?” Nhiên Mộc Miên ngồi ở ghế phụ, nhìn Minh Tư Thành, tò mò hỏi.
Minh Tư Thành khẽ cười: "Không phải trước đây tôi đã hứa với cô là sẽ mua hoa tươi cho cô sao? Chỉ là mới nhớ ra mua hoa tươi rất dễ héo. Mua cả chậu hoa tươi, nói không chừng sang năm lại nở hoa đấy"
"Vậy chúng ta đi mua hoa mẫu đơn đi! Ông cố rất thích hoa mẫu đơn" Nhiên Mộc Miên VỖ tay nói.
Minh Tư Thành gật gật đầu, đột nhiên tiến về phía Nhiên Mộc Miên, doạ cô một phen.
“Cạch” một tiếng, anh chỉ kéo dây an toàn bên cạnh cô, thay cô thắt lại.
Vừa nãy, trong khoảnh khắc anh tiến đến gần cô, suýt chút nữa đã khiến cô quên cả việc hỗ hấp.
“Ngồi yên đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi!” Minh Tư Thành điềm đạm nói.
Nhiên Mộc Miên lúng túng gật đầu.
Hàng chục cây hoa mẫu đơn đầy màu sắc, chậu hoa lớn, cánh hoa xếp thành từng lớp đầy trên ghế sau của chiếc xe thể thao, trông còn bắt mắt hơn cả một cỗ xe đầy hoa hồng.
Minh Tư Thành lái xe chở Nhiên Mộc Miên đến cổng trang viên lớn nhà họ Phó.
Khi hai người bọn họ đến nơi, bởi vì trước đó Nhiên Mộc Miên đã gọi điện thoại đến nên quản gia sớm đã sắp xếp người giúp việc đợi sẵn.
Những người giúp việc lần lượt di chuyển từng chậu hoa mẫu đơn trên ghế sau chiếc xe thể thao của Minh Tư Thành vào trong trang viên lớn.
Trước khi bước vào cửa, Nhiên Mộc Miên còn không quên nói lại lần nữa với Minh Tư Thành: "Sinh nhật vui vẻ!
Minh Tư Thành vui vẻ, khoé miệng khẽ nhếch lên, sau khi đáp lại một tiếng "cảm ơn" thì lại nói thêm một câu "chúc ngủ ngon".
Ngay khi Nhiên Mộc Miên quay người lại, Minh Tư Thành đột nhiên nói: "Ôm tôi một cái nhé?"
“Cái gì?” Nhiên Mộc Miên sửng sốt, tưởng rằng mình bị ảo giác.
Anh trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi nhấn nút trả lời.
“Mất dấu rồi!” Trong ống nghe truyền đến tiếng báo cáo của Bùi Hạ Sênh.
Minh Tư Thành không khỏi cau mày, trầm ngâm hỏi: "Vậy trước đó cô đã điều tra được lý lịch của anh ta chưa?"
"Tôi không hề tìm thấy dữ liệu học tập của anh ta trong phòng hồ sơ học sinh của trường các anh. Hơn nữa, anh ta thân thiết với Nhiên Mộc Miên, thuộc hạ của Phó Quân Tiêu lại không có bất kỳ động tĩnh gì với anh ta cả. Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi. Anh ta thực sự chỉ là vệ sĩ của Nhiên Mộc Miên thôi” Bùi Hạ Sênh suy đoán.
- -------------------