Phó Quân Tiêu trả lời bằng một vẻ mặt như kiểu không còn cách nào khác: "Anh tưởng rằng em vẫn còn giận anh. Lỡ như em lại nói mấy lời khiến anh tức giận đến mức hộc máu thì phải làm sao đây? Anh không muốn để em chọc cho tức chết đâu, cũng không muốn em còn trẻ như vậy mà lại góa phụ. Anh càng không muốn em sẽ tái giá và trở thành vợ của một người đàn ông khác đâu”
Đồng Kỳ Anh ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu mà vui mừng đến mức rơi lệ, cô thút thít nói: "Anh cả, em xin lỗi.”
“Em không giận anh nữa sao? Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày.
“Không giận nữa" Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, sụt sịt trông thật đáng thương: “Cho dù bây giờ anh có đánh em mắng em thì em cũng sẽ không tức giận nữa”
"Anh không muốn đánh em, cũng không muốn mắng em. Anh chỉ muốn hôn em thôi, em sẽ không tức giận chứ?” Phó Quân Tiêu ghé sát vào tai cô thì thầm.
Suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh như bị đình trệ. Vào lúc cô ngẩng đầu nhìn anh thì anh đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng manh như cánh hoa anh đào của cô một cách vô cùng chuẩn xác như là một sự tình cờ hết sức tự nhiên. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn ấy đã dập tắt niềm khao khát được ngụy trang hơn một tháng nay của anh.
Chắc hẳn là cô không biết có bao nhiêu tin nhắn nháp mà anh chưa gửi cho cô vẫn lưu trong điện thoại di động.
Trong tin nhắn, anh viết đi viết lại một đoạn: Kỳ Anh, em còn giận anh không? Kỳ Anh, đừng giận anh nữa. Kỳ Anh, em không thể chủ động thỏa hiệp với anh một lần được sao? Kỳ Anh, em gọi cho anh được không? Kỳ Anh...
Sau khi anh biết tin cô không nói một lời nào mà đã đến Pháp tìm anh thì có trời mới biết anh đã hạnh phúc đến nhường nào.
Khi anh hoàn thành buổi tiệc xã giao và kết thúc một nửa quá trình gặp gỡ khách VIP của ngày hôm nay, anh liền gấp rút đi tìm cô ở trong phòng. Anh muốn đưa cô đến bữa yến tiệc, muốn giới thiệu cô với nhóm quý tộc giàu có và muốn mọi người biết rằng cô chính là người vợ yêu quý của anh.
Không ngờ, người phụ nữ nhỏ bé này lại chạy trốn mà không nói một lời.
Điều này khiến anh cảm thấy lo lắng và bực bội, cơn giận ở đâu ùn ùn kéo đến.
Một tiếng thở dài mãn nguyện nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu. Sau đó anh bắt đầu cưỡng đoạt người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình và ngấu nghiến đôi môi của cô một cách điên cuồng không thể kiểm soát.
Anh vừa hôn cô, vừa ôm cô vào phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa tự động đóng lại, chiếc khăn tắm màu trắng đang quấn trên người cô đột nhiên rơi xuống đất dưới sức kéo của bàn tay to lớn của anh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh nắng sau cơn mưa hòa cùng hơi thở của đất và hoa, ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu trên đôi má ửng hồng của người đang nằm trên giường.
Khuôn mặt đỏ hồng khi ngủ của Đồng Kỳ Anh trông thật đáng yêu, nó khiến Phó Quân Tiêu không khỏi muốn cắn một miếng, tự mình nếm thử vị ngọt của cô khiến anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đôi mắt đen ươn ướt nước của anh thoáng hiện lên niềm đam mê mãnh liệt. Phó Quân Tiêu rất chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Đồng Kỳ Anh.
Nói xong, anh ôm lấy khuôn mặt của cô, dịu dàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô và dùng đầu ngón tay xoa xoa lên chiếc cổ thanh tú và đôi má ửng hồng của cô, cứ như có một luồng điện xẹt qua từng tế bào khiến cô xấu hổ run rẩy và nóng rực toàn thân.
Vì anh lại muốn cùng với cô một lần nữa nên anh hồn cô càng ngày càng sâu mang theo tình cảm mãnh liệt cùng cuồng hoan như thể muốn xé nát cô ra.
Kết quả là buổi tập thể dục buổi sáng” tuyệt vời này bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Phó Quân Tiêu không để ý đến, anh vẫn ôm sau đầu Đồng Kỳ Anh, vẫn hôn cô thật sâu, sau đó hướng đến đội tại đáng yêu của cô mà nhẹ nhàng gặm nhấm.
- -------------------