Đột nhiên, cô trở nên có chút lo lắng bất an, rất không có cảm giác an toàn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần cô ngủ say, trong đầu cô sẽ giống như đang nằm mơ, luôn hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh không thể giải thích được.
Lúc đầu, cô chỉ ở Úc một khoảng thời gian ngắn nên cô không hề quan tâm đến điều đó. Nhưng sau khi cô đến đây, càng nhiều chuyện ập đến mạnh mẽ trong tâm trí cô như thủy triều.
Có chuyện vui, có chuyện buồn. Mà tất cả mọi chuyện toàn bộ chỉ liên quan đến một mình anh cả.
Không được, cô phải đi khỏi đây!
Nếu cô ở lại lâu hơn, cô cảm thấy bản thân có thể sẽ phát điên mất.
Đồng Kỳ Anh cầm lấy chìa khóa xe, lái xe trong ga ra, sau đó rời khỏi nhà riêng.
Cô cảm thấy cô có rất nhiều chuyên đều là lần đầu tiên làm được, rõ ràng là không biết, nhưng sau khi bắt đầu, bằng một cách kỳ lạ nào đó cô đã làm được, chẳng hạn như lái xe.
Có lẽ vì cô lái một chiếc xe hơi sang trọng nên dọc đường có rất nhiều người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thực sự không có nơi nào để đi, Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra, nhập vào một địa điểm giải trí ngẫu nhiên. Kết quả chỉ dẫn cô tìm đến địa điểm ăn chơi giải trí sang trọng xa hoa nhất ở Thành phố Thuận Canh - nơi giải trí ban đêm mị hoặc của thành phố. Một số người gọi đó là "Dạ Mị", nhưng càng nhiều người gọi nó là"Dạ Hoặc".
Sau khi Đồng Kỳ Anh dừng xe xong, mới vừa bước vào cổng lớn ở đây, trong lòng cô đã cảm thấy giống như có cảm giác đã từng quen biết.
Cô nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm một giấc mơ.
Nhân viên nam phục vụ trẻ tuổi nhìn thấy cách ăn mặc của Đồng Kỳ Anh và túi xách cầm tay của cô đều là phiên bản giới hạn thời trang cao cấp, anh ta lập tức ân cần tiếp đón, cười nói: "Quý cô đây là lần đầu tiên đến đây sao? Chúng tôi ở đây cung cấp dịch vụ tốt nhất để quý cô lựa chọn. Xin hỏi cô đến đây để làm đẹp hay là đến SPA? Nơi này của chúng tôi còn có dịch vụ uống trà và trò chuyện"
"Tôi có thể chỉ uống trà được không?" Kỳ Anh hỏi lại.
Phục vụ nam trẻ tuổi bị lời này của cô làm cho suýt nghẹn, nhưng anh ta vẫn giả bộ rất chuyên nghiệp như trước, cười nói: "Đương nhiên có thể, chỗ này chúng tôi có trà chiều"
Vừa hay Đồng Kỳ Anh cố vẫn chưa ăn trưa.
Thật ra là Phó Quân Tiêu đã nấu bữa trưa cho cô rồi, nhưng cô vì giận dỗi nên mới không ăn.
Phục vụ nam đáp ứng yêu cầu của Đồng Kỳ Anh, dẫn cô đi tới một phòng khách trang nhã cạnh cửa sổ, gọi trà và đồ điểm tâm đặc trưng của bọn họ cho cô.
Thời gian hiện giờ vẫn chưa đến giờ kinh doanh của quán bar và pub, cho nên ban ngày sẽ là một số tiệc trà kinh doanh và dịch vụ massage, cùng với một số phụ nữ cô đơn đến đây tìm một "bạn nam xã giao" để nói chuyện cùng, có điều nếu là ban đêm, tính chất có thể sẽ rất khác.
Đồng Kỳ Anh vốn dĩ định yên lặng uống trà, nhấm nháp điểm tâm, nhưng có người lại không muốn cô yên lặng như vậy.
Một người đàn ông vẻ ngoài đẹp trai mặc một bộ vest và đôi giày da, trông hao hao giống Phó Quân Tiêu, đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái đối diện cô.
Trong tay Đồng Kỳ Anh còn đang cầm thìa cà phê, bánh ngọt sô cô la vừa đưa tới miệng, khi nhìn thấy người đàn ông này, cơ thể và tinh thần cô giống như đông cứng lại, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp anh ta, lần gặp nhau gần đây nhất, cô nhớ rõ là ở buổi đấu giá của thành phố Cung Huy.
Chỉ là, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy giống nhau, chính là không có cảm giác gì tốt đẹp.
“Kỳ Anh, thật là trùng hợp, em cũng ở đây” Phó Quân Bác cười chào hỏi. Ngay lập tức, người phục vụ rất thức thời, bưng ra cho anh ta một tách trà Phổ Nhĩ.
Sau khi Đồng Kỳ Anh hồi phục tinh thần, cô tiếp tục tự mình ăn bánh ngọt.
Em đã thay đổi rất nhiều.” Phó Quân Bác đánh giá Đồng Kỳ Anh từ trên xuống dưới, cảm thán nói.
Trước đây, Đồng Kỳ Anh mà anh ta biết luôn là người ăn mặc giản dị như một sinh viên đại học. Cho dù sau khi kết hôn với anh ta bọn họ sống ở Úc trong ba năm, cô ăn mặc cũng vẫn rất giản dị, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mặt anh ta, từ chiếc kẹp tóc khác trên tóc, đến đôi giày đang đi trên chân, cùng với những chiếc túi bên cạnh, tất cả đều là đồ mang thương hiệu quốc tế.
Ngay cả chiếc chìa khóa xe cô có trên tay cũng là một chiếc xe sang trị giá hàng chục tỷ.
Anh cả thực sự sẵn sàng chi tiền cho cô và dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
"Lúc trước em theo anh quả thật đã chịu khó rất nhiều. Bây giờ đi theo anh cả, chắc chắn đời sống vật chất của em rất dễ chịu đúng không? Phụ nữ các em là thế đấy, dù là phụ nữ giản dị đến đâu, cô ấy cũng sẽ trở nên rất thực tế và thực dụng” Phó Quân Bác nói một cách mỉa mai.
Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày, bất mãn phản bác lại: "Bản thân anh không thể nuôi phụ nữ thì đừng có than vãn phụ nữ quá thực dụng. Hơn nữa, trên đời này có rất nhiều phụ nữ đều dựa vào chính mình, không cần phải dựa vào đàn ông"
“Vậy thì Kỳ Anh em là loại nào?” Phó Quân Bác giơ tay chống đầu, hai chân vắt chéo, cười hỏi ngược lại.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Đồng Kỳ Anh đều ngẩn ra, đột nhiên cô nhận ra dường như bây giờ cô không giỏi hẳn về một nghề nào đó.
Ngoài việc sống phụ thuộc vào anh cả, mỗi ngày cô không cần phải làm gì ngoài việc ăn uống vui chơi.
Lúc trước sống ở biệt thự nhà họ Phỏ, còn có thể cùng mẹ chồng tham gia các hoạt động của tầng lớp thượng lưu. Nhưng khi cô ở một mình, dường như cô cảm thấy có chút không làm việc gì có ích.
- -------------------