Bác sĩ nói bệnh điếc tai do chấn thương như của cô có thể không cách nào chữa khỏi.
Trước tiên cứ tiêm thuốc để hạ sốt cầm máu sau đó nếu thính lực vẫn không cách nào khôi phục thì sau này cô sẽ phải đeo máy trợ thính.
Lúc nhận được kết quả này, Đồng Kỳ Anh cũng không cảm thấy quá mức bị thương, lòng như mặt nước phẳng lặng tiếp nhận phương án điều trị của bác sĩ.
Cùng ngày hôm đó, Phó Quân Tiêu nhận được giấy chứng nhận danh dự do đích thân lãnh đạo của hội chữ thập đỏ đưa đến.
Do sự cổ động quảng bá của Lạc Minh Ánh mà từ trên xuống dưới trong tòa nhà tập đoàn Phó Thị đều biết ông chủ của bọn họ là một người đàn ông siêu giàu lòng hảo tâm.
Ngay sau đó, Lạc Minh Ánh ra lệnh cho bộ phận marketing tích cực lan truyền chuyện này lên Internet, mua các tiêu đề tin tức để quảng bá Phó Quân Tiêu và tập đoàn Phó Thị, một lần nữa mở rộng danh tiếng của bọn họ.
Đây không phải là số tiền nhỏ, cứ như vậy quyên góp miễn phí ra bên ngoài.
Hơn nữa, số tiền mà ông chủ Phó quyên góp còn không phải là vốn của công ty mà là thu nhập của riêng anh.
Thật ra thì trước kia tập đoàn Phó Thị cũng thường xuyên làm từ thiện, nhưng đều là lấy danh nghĩa công ty đi làm.
Chỉ là không ngờ Đồng Kỳ Anh lại thay Phó Quân Tiêu quyết định cái này, dưới sự thổi phồng và thao tác của một nhóm do Lạc Minh Ánh điều khiển, đã làm tăng cổ phiếu của mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị.
Đặc biệt là hai công ty con của ngành giải trí điện ảnh và truyền hình ở Hải Vân, do hiệu ứng Internet nên cổ phiếu tăng vọt.
Từ nay về sau lợi nhuận tập đoàn sẽ có xu hướng tăng vọt, nhưng điều này không mang đến cho Phó Quân Tiêu chút niềm vui nào. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Anh cô đơn đứng trước cửa sổ phòng tổng giám đốc, có thể nhìn xuống cả thành phố sầm uất, nhưng không thể nhìn thấy trái tim người phụ nữ mình yêu.
Một tuần sau... Đồng Kỳ Anh xuất viện, đồng thời hai bên tại cũng đeo máy trợ thính. Kể từ đó, cô thấy được sự thông cảm và thương hại trong mắt những người đi đường dành cho cô.
Ngay cả bác sĩ bệnh viện cũng chủ động viết cho cô đơn đánh giá mức độ khuyết tật, để cô đi làm giấy chứng nhận khuyết tật tại liên đoàn người khuyết tật ở địa phương.
Nếu như anh cả biết chuyện này thì có phải anh cũng sẽ thương hại cô không? Có lẽ sẽ có... Hoặc có lẽ sẽ không...
Bây giờ do tình trạng khuyết tật của bản thân nên Đồng Kỳ Anh mua điện thoại di động mà không cần sim, chỉ cần dùng điện thoại di động nhận email là được, đồng thời cô cũng tự trang bị cho mình thêm một kỹ năng mới, tham gia lớp dạy đọc môi vào buổi tối.
Hạ Khiếu Bình đã giúp cô tìm lớp đào tạo, giáo viên dạy trong đó là giáo viên dạy học môi giỏi nhất thành phố. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Ngoài ra, từ miệng Hạ Khiếu Bình cô còn biết được Hạ Tỉnh Lung sắp kết hôn và đang ở cùng với thiên kim đại tiểu thư nhà thị trưởng.
Trước hôn lễ một tuần, Hạ Tỉnh Long cũng chủ động gửi thiệp mời cho Đồng Kỳ Anh.
Vào ngày cưới, Đồng Kỳ Anh vốn định nhờ Hạ Khiểu Bình mang hộ mình phong bao lì xì, sau đó mang về cho cô một túi kẹo cưới là được. Kết quả Hạ Khiểu Bình không chịu, kéo bằng được Đồng Kỳ Anh tham dự đám cưới Hạ Tỉnh Long cùng mình.
Đến cửa sảnh tiệc cưới, Đồng Kỳ Anh nhìn tấm áp phích cạnh cửa mới biết cô dâu của Hạ Tỉnh Long lại là Lý Hồng Nghi vị hôn thê trước của Phó Quân Tiêu.
Trước đây cô có xích mích với Lý Hồng Nghi ở cửa hàng thú cưng, vừa nghĩ đến chuyện đó trong lòng cô lại chán ghét, vì vậy cô lễ phép đưa quà phong bao lì xì, nhận kẹo cưới rồi bí mật bỏ đi mà không chào hỏi Hạ Tỉnh Lung.
Do tiếng người trong khách sạn quá huyên náo ầm ĩ khiển Đồng Kỳ Anh có chút chóng mặt ù tai, nên cô dứt khoát cất máy trợ thính hai bên tai vào túi.
Sau khi lỗ tai được yên tĩnh, trên hai tại cũng không còn cảm giác bị chèn ép cô mới cảm giác thoải mái hơn, vì vậy cô vừa đi tới thang máy, vừa cúi đầu mở gói kẹo cưới, lấy ra một viên kẹo trái cây, lúc vừa bóc ra để ăn thì đột nhiên có người đưa tay kéo cô vào lòng.
Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp phản ứng thì tầm mắt của cô bị một bóng đen che phủ, cô vừa mới mở giấy gói để cho kẹo vào mồm thì một đôi môi ấm áp cách giấy gói kẹo đè lên môi cô.
Lúc cô mở to hai mắt để nhìn rõ người đang cưỡng hôn mình, thì bị dọa sợ hãi nên dồn sức đẩy anh ấy ra.
Nhưng Phó Quân Bác lại thuận thể ôm lấy đầu vai cô, chuyển nụ hôn đang đặt trên môi lên trán cô, giống như nhẹ nhàng mổ qua một cái vậy.
"Anh cả, thật trùng hợp! Anh cũng đến tham gia hôn lễ của Lý Hồng Nghi!" Đến lúc này Đồng Kỳ Anh mới nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang từ trong thang máy đi ra.
Mà trên gương mặt tuấn tú gợn sóng của Phó Quân Tiêu không chút kinh sợ, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ một cái, từ đám người vây xung quanh, duy ngã độc tôn đi về phía cửa sảnh cưới bên kia.
Nhìn bóng lưng Phó Quân Tiêu càng lúc càng xa, Đồng Kỳ Anh dần khôi phục lại tinh thần, đưa tay lên trực tiếp tát Phó Quân Bác một cái.
Một tiếng "bốc" trong trẻo vang lên ngay trước cửa thang máy.
Đồng Kỳ Anh nhân lúc cửa thang máy vẫn chưa đóng, liền không nói hai lời, bước nhanh vào trong thang máy.
- -------------------