Tống Thiên Thanh cũng vội vàng chạy đến, nhưng không quan tâm Tống Vân Thùy trước mà ngược lại đến an ủi Tân Sơ Hạ trước: “Vũ Bảo, sao anh có thể chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đánh Sơ Hạ rồi?
Nhỡ ra là Vân Thùy nhà em nói lời khó nghe chọc giận Sơ Hạ thì sao?”
“Chú Tân, là cháu không tốt. Vừa rồi đúng là cháu đã nói lời Sơ Hạ không thích nghe, chọc giận Sơ Hạ” Tống Vân Thùy tự lấy khăn giấy trong túi xách ra lau mình một hồi sau đó bình tĩnh giải thích thay Tân Sơ Hạ.
Bây giờ mặc dù cô có chút nhếch nhác nhưng vẫn toát ra khí chất cao ngạo tao nhã.
Tống Vân Thùy là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của công ty hàng không, ngoài tố chất tâm lý rất cao, cô còn được trời sinh cảm giác về sự ưu việt.
Cho nên từ đầu đến cuối cô đều chưa từng để Tân Sơ Hạ trong mắt.
Ngược lại Tân Vũ Bảo càng nghe càng giận, bởi ông ta cho rằng hai mẹ con bà Tống đang nói giúp con gái mình, lúc này mới chỉ thẳng mặt Tân Sơ Hạ trách mắng: “Sơ Hạ, bố hy vọng con hãy tự kiểm điểm lại bản thân thật tốt. Bố ra lệnh cho con bây giờ hãy xin lỗi Vân Thùy ngay”
Tân Sơ Hạ ôm gò má bị Tân Vũ Bảo tát, hừ lạnh một tiếng: “Muốn con xin lỗi sao, năm mơi”
Tân Sơ Hạ chán nản nói xong, đau lòng đứng dậy chạy ra khỏi biệt thự.
Tân Vũ Bảo đầy bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tân Sơ Hạ rời đi, lại quay đầu nhìn Tống Vân Thùy, trầm giọng nói: “Vân Thùy, hy vọng cháu không so đo với Sơ Hạ. Chú và mẹ Sơ Hạ đã ly hôn lúc Sơ Hạ còn rất nhỏ, mẹ Sơ Hạ đã chủ động từ bỏ quyền nuôi dưỡng Sơ Hạ. Còn chú thường ngày lại bận rộn với chuyện của công ty, bỏ quên Sơ Hạ. Sơ Hạ cũng không phải người không có giáo dụ: “Chú Tân, cháu cũng muốn nói thẳng với chú một chuyện. Lần đó trên máy bay. chú và mẹ cháu cũng không phải vô tình gặp được. Là cháu đã lợi dụng chức vụ của mình, điều tra lịch trình của chú, sau đó cố ý sắp xếp mẹ cháu và chú ngồi chung” Tống Vân Thùy chủ động thẳng thắn với Tân Vũ Bảo.
Vẻ mặt Tống Thiên Thanh nhất thời đầy kinh ngạc nhìn con gái mình, đồng thời trong lòng lại đang vì chuyện này mà cảm thấy lo lắng.
Tân Vũ Bảo sau khi biết được sự thật cũng chỉ thoải mái cười nói: ‘Vậy có phải chú nên cảm ơn cháu đã sắp xếp cho chú một đoạn nhân duyên tốt như vậy không?”
Tống Thiên Thanh nghe đến đây thụ sủng nhược kinh ngửa đầu nhìn về phía Tân Vũ Bảo.
Tân Vũ Bảo đưa tay kéo Tống Thiên Thanh vào lòng, mỉm cười với Tống Vân Thùy nói “Chú rất cảm ơn mẹ cháu đã đến giúp chú kết thúc những năm tháng cô độc mà khô khan này”
Tống Vân Thùy nhìn đến đây, vui mừng mỉm cười.
Cô cảm nhận được Tân Vũ Bảo đối với Tống Thiên Thanh mẹ cô có lẽ là tình yêu, cô chỉ hy vọng cảm giác này của mình không sai.
“Về phía Sơ Hạ, cháu sẽ đi giải thích rõ” Tống Vân Thùy nhếch miệng cười một tiếng.
Tân Vũ Bảo gật đầu một cái: “Chú thay mặt Sơ Hạ xin lỗi cháu”
“Chú Tân khách sáo rồi” Tống Vân Thùy mỉm cười gật đầu: “Cháu đi tìm Sơ Hạ đây”
“Sơ Hạ xin nhờ cháu” Tân Vũ Bảo vẻ mặt ôn hòa nói.
Tống Vân Thùy lễ phép gật đầu một cái, sau đó một mình đi về phía Tân Sơ Hạ vừa rời đi.
Tân Sơ Hạ chạy ra khỏi biệt thự, ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài bên đường trong khu biệt thự.
Cô ta khó chịu ôm gò má vừa bị bố tát, tủi thân trong lòng không chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, lấy đau trị đau, để vỗ về vết thương trong tâm hồn.
Sau đó Tống Vân Thùy đi tới, ung dung không vội vã ngồi xuống bên cạnh Tân Sơ Hạ: “Tôi cũng như cô, đều cô độc lớn lên trong gia đình.
Cho nên tôi có thể hiểu tâm trạng cô. Nhưng chúng ta đều là người lớn.
Cô không cần phải nóng nảy như một đứa trẻ vậy, huống chỉ, cô cũng hy vọng nửa quãng đời còn lại của bố cô có thể có một bạn chứ?”
“Cô thu lại những đạo lý trống rỗng đường đường chính chính kia đi!
Tôi cảm thấy rất chán ghét.” Tân Sơ Hạ chống lại hừ lạnh.
Tống Vân Thùy quay đầu lại nhìn Tân Sơ Hạ, mấp máy môi: “Sơ Hạ, hai người không yêu nhau cưỡng ép lại sẽ không hạnh phúc. Bố cô vì mẹ tôi bằng lòng chuyển công ty từ nước ngoài về phát triển ở thành phố Cung Huy, cũng đủ để chứng minh bố cô quan tâm mẹ tôi. Cô yên tâm, mẹ tôi không phải loại mẹ kế độc ác như cô nghĩ, chỉ cần cô đối xử tốt với mẹ tôi, mẹ tôi cũng sẽ đối xử với cô như con ruột. Tất nhiên tôi cũng sẽ coi cô như em gái ruột.”
“Ha” Tân Sơ Hạ đứng dậy sau đó từ trên cao nhìn xuống Tống Vân Thùy đang ngồi trên ghế gỗ dài, khit mũi khinh thường: “Cô thôi đi! Dù sao, sau này tôi sẽ không trở về cái nhà này nữa”