nhiên tỉnh táo lại, đánh bịch bịch vào ngực Phó
Quân Tiêu.
Trong mắt Phó Quân Tiêu, hành động của cô
dường như là đang làm nũng với anh.
“Không buông!” Phó Quân Tiêu hiếm khi dùng
giọng điệu trêu ghẹo này để nói với người phụ nữ
mình yêu.
Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy mạnh Phó Quân
Tiêu, anh ngờ, Phó Quân Tiêu xoay người lại, sau
khi đặt cô xuống còn trực tiếp áp cô lên tưởng
không cho cô nhúc nhích.
“Bảo bối, rốt cuộc cái nào, mới là em thật sự?”
Phó Quân Tiêu chống một tay vào bức tường sau
đầu Nặc Kỳ Anh, tay còn lại năm lấy tay phải của
Nặc Kỳ Anh ấn chặt lên tim anh.
Xuyên qua bộ vest sang trọng của người đàn
ông, Nặc Kỳ Anh có thể cảm nhận được nhịp tim
đang đập mạnh của anh.
“Sao lần nào anh cũng nói với tôi mấy lời kỳ
quặc thế hả?” Nặc Kỳ Anh hỏi ngược lại.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đắc ý, không nói
một lời, cúi đầu chặn lên đôi môi hông hào của
Nặc Kỳ Anh.
Thời gian ở lại không còn nhiều nên anh phải
trân trọng từng phút từng giây khi ở bên cô.
Sau khi Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy anh ra, nào
ngờ người đàn ông này càng trở nên nghiêm túc
hơn, không hề cho cô cơ hội nói chuyện, lại đặt
môi mình lên môi cô một lần nữa.
“Bảo bối, đừng nói gì nữa, để anh hôn em một
lát, có được không?” Phó Quân Tiêu hơi rời khỏi
môi của Nặc Kỳ Anh, dùng âm thanh mơ hồ ám
muội nhưng lại có chút dịu dàng mà dụ hoặc cô.
Nặc Kỳ Anh sững sờ, cô hoàn toàn không biết
tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cô là lại cưỡng hôn
cô mãnh liệt như thế, giống như hai người là
người tình của nhau vậy.
Nhưng trên thực tế, cô thậm chí còn không
biết đến tên của anh.
Anh đối với cô mà nói, chẳng qua cũng chỉ là
một người lạ từng quen mà thôi!
Cổ áo sơ mi không vấy bẩn dưới bộ âu phục
của người đàn ông nhẹ nhàng cọ vào mặt cô,
thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.
Bầu không khí như vậy quá nguy hiểm, khắp
nơi đều có mùi hormone kích thích.
"Tôi... ưm...
Lời nói của Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp đến môi
thì đã bị người đàn ông bá đạo kia chặn lại.
Anh hơi cúi đầu, đưa tay ôm lấy đầu cô, hôn
lên đôi môi hồng hào ấy.
Cái hôn này, triền miên mà ấm áp, dịu dàng
đến mức không nỡ rời.
Trong lòng Phó Quân Tiêu, kể từ khi cô được
quản gia Lưu đón về, điêu đó có nghĩa là cô đã
chấp nhận anh.
Cô là vị hôn thê của anh, là người phụ nữ anh
yêu.
Cho nên, anh hôn cô, là điều tất nhiên.
Không khí dường như đông cứng lại, đầu óc
Nặc Kỳ Anh trống rỗng, cô cảm thấy cơ thể mình
như có dòng điện xoẹt qua, cô đặt tay lên ngực
Phó Quân Tiêu, cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm
thế nào cũng không đẩy được
Bàn tay của Phó Quân Tiêu di chuyển khắp
người cô, khiến cơ thể Nặc Kỳ Anh đột nhiên run
lên, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô... là đang bị sao vậy?
Phó Quân Tiêu lại hôn lên môi Nặc Kỳ Anh,
như đang cố khiến hai người cùng nhau chìm
đắm.
Tuy nhiên, Nặc Kỳ Anh bất ngờ bừng tỉnh lại,
bất thình lình đấy anh ra, vừa lắc đầu, vừa dùng
giọng nói yếu ớt cự tuyệt anh: "Không, đừng...
đừng chạm vào tôi!"
Phó Quân Tiêu sửng sốt nhìn Nặc Kỳ Anh
đang hoảng loạn lúng túng, im lặng hồi lâu.
Nặc Kỳ Anh sợ hãi nhìn anh chằm chằm,
khiến anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
- -------------------