Minh Tư Thành giật mình nhìn cô một cái, tức đến bật cười: “Lời này do chính cô nói đấy!”
“Tất nhiên!” Nhiên Mộc Miên thề thốt.
Minh Tư Thành không khỏi vui mừng như hoa nói: “Tôi nói cái gì, cô làm cái đấy?”
“Ừ!” Nhiên Mộc Miên gật đầu.
“Không hối hận?”
“Tuyệt đối không!”
“Vậy…”
“Đợi đã”
Đúng lúc này, Minh Tư Thành còn chưa nói xong, Nhiên Mộc Miên đã kêu dừng.
“Có chuyện gì nữa?” Minh Tư Thành nhướng mày.
Nhiên Mộc Miên nghiêm nghị nói: “Không được phép yêu cầu vô lý!”
“Yên tâm, sẽ không” Minh Tư Thành cười nhẹ.
Sau đó Nhiên Mộc Miên mới thở phào nhẹ nhõm, vô tư nói: “Vậy thì anh bắt đầu đi!”
“Trước tiên đấm lưng, xoa bóp vai đi!”
Minh Tư Thành đứng thẳng người, vỗ vỗ bả vai nói.
Nhiên Mộc Miên ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa, chạy đến sau lưng Minh Tư Thành rồi xoa bóp vai cho anh.
“Mạnh hơn một chút” Minh Tư Thành vừa hưởng thụ vừa ra lệnh nói.
Nhiên Mộc Miên vô cùng ngoan ngoãn trả lời: “Ò “Ừm, không tệ, thoải mái” Minh Tư Thành mỉm cười nói.
Nhiên Mộc Miên vừa xoa bóp vai vừa cười nói: “Tay nghề của tôi không tệ, đúng không? Khi còn bé, tôi thường xoa bóp cho ông bà đó!”
“Thế biết ấn huyệt thái dương không?”
Minh Tư Thành hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên gật đầu liên tục, đôi tay mềm mại hướng về phía hai bên thái dương của Minh Tư Thành.
Khi đầu ngón tay mềm mại mát lạnh của cô ấn một cái vào hai bên thái dương, trái tim Minh Tư Thành đột nhiên run lên.
Nhiên Mộc Miên không nhận ra sự khác thường trên người Minh Tư Thành, tiếp tục xoa bóp thái dương.
Minh Tư Thành bị Nhiên Mộc Miên xoa đến mức đứng ngồi không yên, lồng ngực trở nên ngột ngạt, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
Nhiên Mộc Miên ở phía sau anh, đắc ý hỏi: “Như thế nào, thoải mái không?”
“Khụ” Bống nhiên Minh Tư Thành ho một tiếng, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha Đôi tay của Nhiên Mộc Miên liền rơi vào.
khoảng không “Làm sao vậy?” Nhiên Mộc Miên khó hiểu nhìn Minh Tư Thành, hỏi.
Minh Tư Thành trả lời mà không nhìn lại: “Tôi đi vào toilet một lát.”
“?” Nhiên Mộc Miên hơi sửng sốt, lập tức chỉ đường nói: “Đi ra ngoài quẹo trái đi. Cuối hành lang là toilet”
Minh Tư Thành không nói lời nào, ngay lập tức rời khỏi phòng chiếu.
Anh không vào toilet, chỉ đứng ngoài hành lang, thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì anh cảm thấy phòng chiếu hơi ngột ngạt, dễ khiến tâm trí anh rối loạn.
Một phút trôi qua, anh mới đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa ôm một hộp bỏng ngô ăn.
“Anh thích loại bỏng ngô nào? Vị chocolate được không?” Thấy anh quay lại, Nhiên Mộc Miên chủ động đưa bỏng ngô trong tay cho anh.
Minh Tư Thành mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Cô đút cho tôi đi!”
“Được rồi!” Nhiên Mộc Miên đồng ý mà không nói gì, cầm bỏng ngô đưa lên miệng anh, Minh Tư Thành vừa mở miệng, Nhiên Mộc.
Miên thấy thế thì đưa bỏng ngô vào miệng anh Điều quan trọng nhất là tiếp theo cô thực sự tự tay đút bỏng ngô cho anh, trong khi anh xem phim với cô. Tuy nhiên, là phiên bản tiếng Anh thuần túy không có phụ đề.
“Cô đang ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh à?” Minh Tư Thành hiểu ý định của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên cười toe toét: “Bị anh nhìn thấu rồi”
“...” Khóe miệng Minh Tư Thành giật giật Mà ngoài cửa phòng chiếu, Đồng Kỳ Anh và Lâu Giai Lệ liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy hai đứa trẻ này hòa thuận, trong lòng ngầm hiểu “Trong ba người con trai của tôi, thật ra chỉ có Tư Thành là thân thiết nhất” Lâu Giai Lệ nắm lấy tay Đồng Kỳ Anh nói: “Con trai cả và con trai thứ hai quanh năm không ở nhà. Chỉ có Tư Thành thường xuyên về thăm tôi và bố nó, mặc dù hiện tại nó không còn sống chung với chúng tôi nữa”
Đồng Kỳ Anh nhìn Nhiên Mộc Miên, trong lòng có chút bất lực: “Mộc Miên bị vợ chồng tôi chiều chuộng, tính tình con bé tùy tiện mong muốn của tôi, chỉ cần con bé vui vẻ là được”
“Công chúa nhỏ của nhà bà phải trai qua nhiều chuyện mới có thể trưởng thành” Lâu Giai Lệ mỉm cười nói.
Đồng Kỳ Anh kéo Lâu Giai Lệ trở lại phòng khách, vừa đi vừa nói: “Nhưng thật ra tôi chỉ mong con bé mãi mãi không cần lớn, cứ vô tư như vậy cũng tốt”
“Hahat Tôi sợ rằng mong muốn của bà không thành công được. Mọi người ai rồi cũng phải trưởng thành” Lâu Giai ười nói.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy có người đi ngang qua cửa sau lưng mình, cô vô thức quay đầu lại, nhưng không thấy ai cả.
Chỉ là trong đầu cô nghĩ đến mẹ cô và mẹ của Minh Tư Thành.
“Này, Minh Tư Thành, anh nghĩ xem, mẹ anh và mẹ tôi nói chuyện với nhau nhỡ đâu lại cảm thấy đã gặp nhau quá muộn không?”
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, hỏi.
Minh Tư Thành nhìn màn hình chiếu phim, thản nhiên trả l ó thể lắm!”
“Cứ cái tình hình này, chắc mẹ tôi sẽ đứng về phía anh mất” Nhiên Mộc Miên suy nghĩ nói.
- -------------------