Cô ta đi vào phòng sách, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang ngồi sau bàn, áo sơ mi hơi xộc xệch, cà vạt tùy ý ném ở trên sô pha, hai mắt nhắm chặt, hơi thở chậm rãi trầm ổn, trên môi vương lại nụ cười mê hoặc.
Mái tóc thường ngày chải chuốt tỉ mỉ của anh hôm nay có chút rối loạn, sắc mặt ửng hồng khác hẳn với thường ngày, có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Tô Hoài Lan bước tới bên Phó Quân Tiêu, từng bước từng bước cởi quần áo bên ngoài ra.
Cởi xong, trên người cô ta chỉ còn lại chiếc váy voan đen tuyền mỏng tang.
Chiếc váy này phần trên không đủ che ngực, phần dưới chẳng che đủ mông, mặc hay không mặc cũng chẳng khác nhau là mấy.
Vải voan mỏng manh, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta mê đắm, chỉ muốn đem chiếc váy mỏng manh ấy lột sạch ra.
Giày của Phó Quân Tiêu còn chưa cởi, cẳng chân duỗi thẳng ra, âu phục bị vứt bừa sang một bên.
Làn da màu đồng hiện ra dưới lớp áo sơ mị, hai cúc áo bung ra, xương quanh xanh lõm sâu, lồng ngực săn chắc.
Dáng vẻ của anh lúc này quyến rũ hơn nhiều so với bình thường, bớt đi vài phần lạnh lùng vốn có.
Tim Tô Hoài Lan đập nhanh một cách lạ thường, trên trán lấm tấm mồ hơi sau đó chảy xuống má.
Dù cho bây giờ anh không tỉnh táo thì vân khiến cô ta có cảm giác lo lắng, áp lực.
Cô ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi tay run rẩy cởi bỏ thắt lưng của anh.
Đột nhiên...
Người đàn ông nằm trên sô pha đột ngột mở †o mắt, tim Tô Hoài Lan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vô thức lùi lại phía sau.
Nhưng cô ta đã bị người đàn ông trên sô pha năm chặt lấy eo.
Trời đất quay cuồng...
Bây giờ bị đổi ngược lại, cô ta nằm trên sô pha.
Mà lúc này, Phó Quân Tiêu lại đè lên người cô ta, khuôn ngực rắn chắc ép chặt lấy bộ ngực mềm mại, cô ta có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh một cách dị thường của mình.
Mà lúc này, trái tim của cô ta dường như còn đập nhanh hơn.
Vẻ đẹp của người đàn ông này khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng bị đắm chìm, dụ hoặc...
Đây là lần đầu tiên cô ta bị Phó Quân Tiêu nhìn ở khoảng cách gần như thế.
Vầng trán của anh đầy đặn, đôi lông mày rậm, sống mũi cũng rất cao.
Những đường nét trên khuôn mặt ấy toát ra một loại khí chất mạnh mẽ rắn rỏi.
Khí chất mạnh mẽ đầy nam tính này có lẽ là do anh đã từng đi lính.
Phó Quân Tiêu bóp chặt lấy tay của Tô Hoài Lan, đôi mắt đỏ ngầu hăn lên những tia máu vì tác dụng thuốc, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô ta, hơi thở có chút nặng nhọc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Tô Hoài Lan thấy người đàn ông đè lên người mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không hết run rẩy.
Cô ta cố ý bắt chước nói theo giọng của Kỳ Anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh à, em là Kỳ Anh mài”
“Kỳ Anh..”
Ánh mắt sắc bén của Phó Quần Tiêu khóa chặt trên người cô ta, giọng có chút khan hơn so với bình thường, “Em...
sao lại đến chỗ của anh?”
Tô Hoài Lan vui mừng nhướng mày lên, có vẻ việc cô ta đến trước, vào phòng sách của anh đặt thuốc mê đã phát huy tác dụng.
Cô ta mua thuốc mê từ một người đàn ông ở Dạ Hoặc, không mùi không vị, vì vậy cô ta cũng không biết thuốc phát huy công dụng sẽ như thế nào.
Nhưng lúc này, toàn thân anh đều nóng như lửa đốt, mỗi tế bào đều như muốn bùng cháy, chỉ khi gần làn da của Tô Hoài Lan mới cảm thấy mát