"..." Hạ Chí Mẫn tiếp tục lái xe, không nói một lời.
Hạ Mộc Tử tiếp tục nói: "Anh à, anh chưa có bạn gái, vậy thì anh theo đuổi Nhiên Mộc Miên đó đi, được không?"
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, một tiếng phanh chói tại vang lên bên tai.
Hạ Chí Mẫn đạp phanh đột ngột, nếu Hạ Mộc Tử không thắt dây an toàn thì cô ta đã đâm vào kính chắn gió phía trước từ lâu rồi.
“Anh, anh làm gì vậy?” Hạ Mộc Tử không khỏi rống lên.
Hạ Chí Mẫn chỉ hơi nheo mắt lại, bất thình lình nhếch miệng cười.
Nhìn thấy nụ cười khó hiểu trên gương mặt điển trai của anh trai nhà mình, Hạ Mộc Tử cũng bất giác không rét mà run.
Hạ Chí Mẫn không trả lời Hạ Mộc Tử lời nói mà lại nhả phanh chân và đạp ga.
Một quán tính khác đẩy cơ thể của Hạ Mộc Tử theo bản năng về phía sau.
“Anh, anh có thể lái xe an toàn hơn chút không?” Bên trong xe, Hạ Mộc Tử liên tục phàn nàn.
Một nơi khác, ngay khi Nhiên Mộc Miên bước vào cửa phòng ngủ, Cổ Thiên Ngân, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái tiến đến, tranh nhau bà tám:
"Trưa hôm nay cậu đi hẹn hò với Minh Tư Thành đúng không?"
"Mộc Miên, bạn trai của cậu là Minh Tư Thành à?"
"Minh Tư Thành là nam thần của trường chúng ta đấy. Cậu có chắc là cậu không công khai thừa nhận chuyện tình cảm của mình không?"
Ba người mỗi người một câu.
Sau khi Nhiên Mộc Miên bác bỏ từng người một, bịa lý do: "Thực ra! Minh Tư Thành và tớ là anh em họ."
“Hả?” Cả ba đưa mắt nhìn nhau.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó nói dối hết bài này đến bài khác: "Tớ mới biết chuyện gần đây thôi. Hóa ra anh ta là con cháu của anh trai của bà ngoại của mẹ tớ"
".." Cố Thiên Ngân, Lộ Minh Ái và Triệu Thanh Tâm đồng thời xấu hổ.
Biết Nhiên Mộc Miên đang cố tình nói dối, ba người họ không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tuy nhiên, sau khi trải qua sự việc trên diễn đàn, danh tiếng Nhiên Mộc Miên cô ở Đại học Cung Huy xem như là mọi người đều biết.
“Trên phổ” bắt đầu lưu hành một câu nói - chọc ai cũng được, nhưng đừng chọc Nhiên Mộc Miên.
Nếu không, tòa án triệu tập, uống trà trong đồn cảnh sát, cứ chọn một trong hai.
Hôm nay, Nhiên Mộc Miên vừa đi vệ sinh, không ngờ cô vừa bước vào cửa phòng nhà vệ sinh, các cô gái bên trong nhìn thấy cô liền lao ra khỏi cửa như thấy hổ cái.
Lúc lên lớp, ngoài ba người Cổ Thiên Ngân, những năm sinh và nữ sinh khác đều cách cô hai mét.
Ngay cả giáo sư thường yêu cầu cô đứng lên phát biểu cũng không dám tiếp tục gọi tên cô trong lớp nữa.
Từng người một, đều sợ làm mất lòng cô.
Đối mặt với sự kiêng dè của mọi người đối với mình, mặc dù Nhiên Mộc Miên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chẳng mấy chốc đã ném sự việc này lên chín tầng mây.
Cho đến khi cô kết thúc lớp học buổi sáng, trên đường trở về ký túc xá cùng với ba người Cố Thiên Ngân, cô gặp một cặp vợ chồng trung niên ở tầng dưới trong ký túc xá, chuyện này lại đột ngột ập đến trong tâm trí cô.
"Xin lỗi, cháu có phải là Nhiên Mộc Miên không?” Người phụ nữ mặc đồ trang sức đẹp đẽ nhưng khuôn mặt hốc hác đột nhiên bước tới và nắm lấy tay Nhiên Mộc Miên.
Sau khi Nhiên Mộc Miên và đám Cố Thiên Ngân đưa mắt nhìn nhau, mới lúng ta lúng túng đáp: "Là cháu, xin lỗi, cô là?"
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da ngay lập tức giải thích: "Cô chú là bố mẹ của Chu Bích Cầm"
Vừa nghe thấy thế, Cổ Thiên Ngân ngay lập tức thức thời nói với Nhiên Mộc Miên: "Mộc Miên, tụi mình lên phòng trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện"
Nhiên Mộc Miên gật đầu.
Sau đó Cổ Thiên Ngân kéo Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái trở lại phòng ký túc xá cùng nhau.
Người phụ nữ liếc nhìn bóng lưng của mấy người Cổ Thiên Ngân, sau khi nhìn thấy họ đã đi xa, lại nhìn về Nhiên Mộc Miên trước mặt, giọng nói lén lút: "Cháu có thể nói chuyện riêng với cô chú về con gái Bích Cầm của cô được không?"
“Cô chú muốn nói gì thì cứ nói ngay tại chỗ này đi!” Nhiên Mộc Miên thờ ơ nói.
Vợ chồng họ Chu chọn một phòng bao trong quán cà phê, nơi thích hợp để bảo vệ sự riêng tư cho cuộc trò chuyện của ba người.
Sau khi người phục vụ mang cà phê đến bàn, người phụ nữ lấy từ trong túi xách ra một chiếc phong bì giấy phồng to và đưa cho Nhiên Mộc Miên.
“Bạn học Nhiên, trong này có bảy chục triệu, cháu xem có đủ hay không?” Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi.
Nhiên Mộc Miên nhìn người phụ nữ một cách khó hiểu, hỏi lại: "Cô à, ý của cô là gì?"
Người phụ nữ chưa kịp trả lời thì người đàn ông trung niên đã nói trước: "Cháu gái, số tiền này, cháu hãy nhận đi. Xem như là cô chú bồi thường cho cháu”
- -------------------