“Đây là thịt bò khô, hoa đào khô, bánh bông tuyết, chà bông thịt lợn mà tôi cực khổ làm tối qua. Ồ! Đúng rồi ở đây còn có một chai Dương Chi Cam Lộ!” Lạc Minh Ánh vừa nói, vừa mở mỗi tầng của hộp đồ ăn ra, sau đó lấy từ trong túi ra một bình thủy tinh, đặt ở bàn làm việc của Phó Quân Tiêu.
Mà cái gọi Dương Chi Cam Lộ, thật ra là chanh dây, xoài, bưởi, dừa, sữa tươi, cao lương”
Những nguyên liệu này đều là đồ ăn mà hôm qua anh đi siêu thị với cô ta mua được, cô ta tự nhiên sẽ làm đồ ăn ngon để đáp lại cho anh rồi.
Ngoại trừ thịt bò khô, những món khác đều là đồ ngọt... Phó Quân Tiêu khẽ cau mày..
Vì để chuẩn bị những món ăn vặt này, Lạc Minh Ánh đã thức đến hai giờ sáng mới ngủ.
“Anh trai, anh nhất định phải ăn đó! Tôi đi làm việc rồi, không làm phiền anh làm việc nữa!” Lạc Minh Ánh cười nhẹ nói sau đó quay người rời đi.
Thật ra cô ta cũng không biết tại sao bản thân lại đối với người đàn ông này tốt như vậy.
Nếu như nói đối tốt với anh, không bằng nói cô ta đã rung động với anh rồi.
Mà những đồ ăn vặt mà Lạc Minh Ánh làm, Phó Quân Tiêu không đụng đến một miếng, đều bị Nhiên Hoàng Minh đến đưa tài liệu ăn hết vào bụng.
Bây giờ Nhiên Hoàng Minh có một nhà máy điều chế thuốc của bản thân, bởi vì là do Phó Quân Tiêu đầu tư, nhưng Phó Quân Tiêu đưa một nửa cổ phần cho Nhiên Hoàng Minh. Vì vậy, Nhiên Hoàng Minh và đội ngũ y tế mà anh ta dẫn dắt không cần Phó Quân Tiêu trả thêm tiền lương.
Nhưng mà, quyền điều hành của nhà máy điều chế thuốc vẫn nằm trong tay Phó Quân Tiêu, vì vậy tất cả giao dịch hợp đồng đều phải đưa cho Phó Quân Tiêu ký tên mới có hiệu lực.
Nếu đã hưởng lợi từ người khác thì cũng phải giúp người ta làm việc. Nhiên Hoàng Minh dự định giúp cô gái lạc Minh Ánh kia, dạy cô talàm thế nào có được trái tim một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa mới thất tình.
Sau khi tan làm, nếu như không phải Nhiên Hoàng Minh chủ động tìm đến nhà Lạc Minh Ánh nói chuyện, Lạc Minh Ánh thật sự không biết người mà cô ta lúc nào cũng kêu là anh trai lại chính là tổng giám đốc Phó Quân Tiêu của tập đoàn Phó Thị..
Đương nhiên, Nhiên Hoàng Minh không biết Lạc Minh Ánh cũng không biết chuyện này.
Lạc Minh Ánh pha trà, lại cầm đến một hộp đồ ăn vặt dinh dưỡng mà bản thân tự làm, nhiệt tình tiếp Nhiên Hoàng Minh.
Cô ta nhớ Nhiên Hoàng Minh và anh trai có quan hệ rất tốt, có vẻ như anh em thân đó.
Nhiên Hoàng Minh ngồi trên ghế sofa của lạc Minh Ánh, vắt chéo hai chân, đôi mắt đen nhìn ngó xung quanh đánh giá một lượt.
Vừa vào cửa chính là một căn phòng thuê có phòng ngủ phòng khách nhà bếp gộp chung, nhìn có chút tồi tàn.
. Nhưng mà căn phòng nhỏ này sạch sẽ ngăn nắp, nhìn rất thoải mái và ấm cúng.
"Tập đoàn Phó Thị có ký túc xá dành cho nhân viên, là căn hộ tốt nhất thành phố Thuận Canh. Tôi đề nghị cô nên nộp đơn vào ngày mai, để nâng cấp tiêu chuẩn sống của mình” Nhiên Hoàng Minh một tay đặt lên tay vịn ghế sofa và một tay gõ ngón trỏ lên đầu gối, và nói ra ý của mình.
Lạc Minh Ánh không hiểu ý của Nhiên Hoàng Minh, nhưng đối với ý tốt của anh ta, cô ta vẫn cười gật đầu chấp nhận.
“Còn có, tôi đưa cô đi đổi một kiểu tóc khác, mua chút quần áo. Thân là nhân viên của tập đoàn phó Thị, cứ mặc đồ như học sinh mãi cũng không được” Nhiên Hoàng Minh búng tay chỉ vào Lạc Minh Ánh hỏi: “Cô có thể lái xe không?”
Lạc Minh Ánh khẽ gật đầu, lúc đầu cô ta đang học đại học thì đi thi bằng lái, để làm lái xe bán thời gian để kiếm thêm tiền.
“Rất tốt!” Nhiên Hoàng Minh cong môi cười. Chạng vạng tối, Úc, Disney.
Đồng Kỳ Anh thay Phó Quân Bác ký nhận một chuyển phát nhanh xuyên quốc gia.
Bởi vì tên người gửi là tên của ông nội Phó Hoằng Khôn, vì vậy Đồng Kỳ Anh trực tiếp xé bưu phẩm ra.
Trong hộp có sữa bột, quần áo trẻ em, đồ chơi trẻ em, sách thiếu nhi... được bọc chắc chắn bằng màng bong bóng.
Rất rõ ràng những thứ này là tặng cho Lý Tiểu Bác.
Đồng Kỳ Anh sửa sang những thứ này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù Lý Tiểu Bác là con riêng của Thành Hưng thì đó cũng là đứa con cốt nhục của nhà họ Phó, ông nội Phó Hoằng Khôn đương nhiên không thể nào không lo cho đứa cháu này của ông.
Chỉ là tại sao ông nội lại gửi chuyển phát nhanh nhiều thứ như vậy? Trong lòng của Đồng Kỳ Anh đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ kì lạ.
Chỉ đến khi cô tắm rửa cho Lý Tiểu Bác, cho đến khi cô mở hành lý lấy quần áo của Lý Tư San để cho Lý Tiểu Bác, thì cái máy chụp ảnh trong đó đã cho cô một câu trả lời chính xác.
Đồng Kỳ Anh như bị mất hồn ấn mở máy ảnh, trực tiếp vào mục lưu trữ ở màn hình chính, ấn mở video đầu tiên.
Ngày mà video hiện lên, là ngày thứ ba Lý Tư San đến tìm cô, cũng là ngày Phó Quân Bác quay về muốn sinh con với cô.
Trong video, Phó Quân Bác ôm lấy Lý Tiểu Bác với khuôn mặt tươi cười ngồi trên vòng quay ngựa gỗ.
Tuy Lý Tự San không xuất hiện trong video những âm thanh của cô ta không ngừng vang lên trong video: “Tiểu Bác, dựa gần vào bố một chút. nhìn về phía mẹ này, cười một cái”