Chỉ là cô không ngờ lúc cô chụp hình cầu vồng thì cô lại trở thành cảnh đẹp trong mắt của anh cả. Đoạn video sau đó thì chắc là đã được cắt ra từ trong camera giám sát của văn phòng tổng giám đốc, đó là đoạn video quay lại cảnh sau khi cô cùng ăn cơm trưa với anh cả xong thì đã nằm úp lên bàn ngủ thiếp di.
Còn có việc anh cả định hôn lén cô, nhưng đột nhiên lại thụt người lại. “Còn có cái này” Thím Lưu lại bấm nút chuyển trên máy chiếu.
Đột nhiên một người phụ nữ tầm vóc và ngoại hình giống hệt như cô xuất hiện trên mặt đất phía trước màn hình chiếu.
Đồng Kỳ Anh tò mò giơ tay lên, nhưng lại không sờ thấy gì, trên cánh tay có vệt ánh sáng chiếu nhiều màu sắc.
Là ảnh chụp 3D. “Mợ cả, lần này thì cô đã có thể hiểu được tâm ý của cậu cả rồi chứ?” Thím Lưu hạ giọng hỏi. Đồng Kỳ Anh chùng mắt xuống, tay cũng buông xuống và không nói gì. Trong căn phòng đó đều là hình ảnh của cô. Anh đối với cô... Nhưng cô thì trước giờ chưa từng biết đến chuyện này. Những ký ức đó xâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng cũng giải thích được những thắc mắc của cô về anh.
Vì anh không muốn cô phải bị gánh nặng tâm lý nên anh đã biến mình thành một người đàn ông xấu toàn tập sao?
Anh ấy, chưa từng nói với tôi...” Đồng Kỳ Anh hạ giọng lẩm bẩm.
Cô vẫn luôn cho rằng anh cả là loại cậu ấm trăng hoa, thấy ai cũng yêu, thậm chí còn có thể một lúc yêu hai người.
Thím Lưu cười đau khổ và nói: “Cậu cả luôn dùng hành động để nói cho cô biết người cậu ấy yêu là cô.”
“Vậy tôi nên làm gì?” Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn thím Thẩm, hỏi ra sự mâu thuẫn trong lòng: “Nên vì cảm động trước anh cả mà đón nhận anh ấy sao? Vậy chẳng phải là đang lừa dối tình cảm sao?”
Vì cảm động nên mới lựa chọn ở bên anh cả sao? Nhưng cảm động không phải rung động. Cảm động là cảm động, rung động là rung động, hai thứ không thể nào gộp chung làm một. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Anh bằng lòng cưới cô, thầm lặng bảo vệ bên cạnh cô, nhưng mãi chần chừ không bày tỏ tình cảm với cô chỉ là vì anh không muốn cô vì cảm động nên mới ở bên anh.
Anh hi vọng cô có thể thích anh, vào lúc thích hợp mới bày tỏ với cô, tình cảm của hai người cùng hướng về nhau, hai trái tim thật lòng hòa cùng làm một, đó mới là tình yêu thật sự.
Đó mới là thứ mà Phó Quân Tiêu mong muốn, vì vậy anh vẫn luôn nhẫn nhịn, thà rằng bản thân chịu đau. khổ giày vò, cũng muốn từ từ đợi cô.
“Tôi biết tạm thời cô không thể nào quên được cậu hai, thật lòng yêu một người thì sao có thể dễ dàng quên như thế! Nhưng tôi cũng không hi vọng mợ cả đánh mất cậu cả” Thím Lưu kéo lấy tay của Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô và nói: “Thử cho cậu cả một cơ hội, tôi tin rằng chỉ cần mợ cả chủ động mở rộng lòng mình thì nhất định sẽ có một ngày sự cảm động của cô với cậu cả sẽ từ từ biến thành rung động
Thế là bà ấy đã hỏi được số phòng và bệnh viện mà Phó Quân Tiêu đang nhập viện từ chỗ Nhiên Hoàng Minh.
Trước khi Đồng Kỳ Anh ra ngoài đã đặc biệt trang điểm, còn lựa một chiếc váy liền thân màu hồng phấn và một đôi giày màu trắng tinh tế mà Phó Quân Tiêu đã mua cho cô trước đó từ trong phòng treo đồ.
Cô xõa tóc ra, cột một cái bím đơn giản kiểu công chúa. Mặc dù cô không đánh phấn nhưng đôi mắt ngọt ngào bẩm sinh và làn da trắng bóc khiến cô toát lên khí chất của một tiên nữ không chút bụi trần.
Trước khi Đồng Kỳ Anh ra ngoài, thím Lưu chỉ dặn dò cô đi đường cẩn thận.
Nhưng thím Lưu thấy mừng trong lòng trước những gì mình nhìn thấy, xem như bà ấy đã không uống công nói nhiều với cô như thế.
Tục ngữ nói, phụ nữ làm đẹp vì người yêu thích mình. Mợ cả biết trang điểm vì cậu cả chứng tỏ trái tim của cô đã mở ra và hướng về cậu cả một lần nữa.
Đồng Kỳ Anh không chỉ xách theo cà men cơm mà còn mang theo đồ cho Phó Quân Tiêu tắm gội đến bệnh viện.
Trong thang máy ở tòa nhà cho bệnh nhân nhập viện trong bệnh viện đông nghịt người, nào là những cô y tá xinh đẹp mặc áo blu trắng, nào là bệnh nhân mặc đồ bệnh nhân, nào là người nhà dìu bệnh nhân, già trẻ trai gái, đủ các loại người. Đồng Kỳ Anh lặng lẽ đứng ở góc trong cùng.
Cô phải lên phòng VIP ở tầng trên cùng, khi thang máy đi dần lên thì người cũng dần thưa, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.
Lát nữa gặp anh cả, phải chăng cô nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút?
- -------------------