“Cậu câm miệng cho tôi!” Hình Quốc Bảo cùng Trọng Quân Kiệt trăm miệng một lời.
Trương Hùng Cường rất thức thời nhún vai, ngậm miệng không dám hé răng nữa.
“Bạn học Mộc Tử, em đừng nghe cái tên Hùng Cường này nói bừa. Nhiên Mộc Miên kia sao có thể so được với em chứ?” Trọng Quân Kiệt nghiêm túc khen Hạ Mộc Tử.
Hình Quốc Bảo nhếch miệng cười: “Ngoại trừ cô ấy nhìn đẹp hơn em một chút, những mặt khác không thể so sánh với em được”
Anh ta vừa nói xong câu này, Trọng Quân Kiệt nhịn không được đạp anh ta một cú: “Cậu nói gì thế hả?”
Hạ Mộc Tử hít hít mũi, nhìn hai nam sinh đang tốt bụng an ủi mình trước mặt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn hai tiền bối an ủi.”
"Tôi nói cho em này. Nếu muốn đánh động trái tim Tư Thành thì em phải kiên trì không ngừng” Trọng Quân Kiệt nhịn không được chỉ giáo Hạ Mộc Tử.
Hình Quốc Bảo gật đầu nói tiếp: “Không có thằng con trai nào không thích con gái dịu dàng săn sóc cả. Tôi nói cho em biết, con nhóc Nhiên Mộc Miên kia rất hoang dã! Tính cách rất bất cần, trừ ngoại hình thì tính tình đó thật sự khiến người ta yêu không noi."
Theo lời câu nói thì Tư Thành không phải người à?” Trương Hùng Cường tận dụng kẽ hở nói thêm vào.
Kết quả liền nhận được một cái nhìn khinh bỉ từ Hình Quốc Bảo.
Trọng Quân Kiệt đưa một cái khăn tay cho Hạ Mộc Tử.
nước måt.
“Được, vậy hôm nay em cắm rễ ở đây chờ anh ấy về” Hạ Mộc Tử vừa nói vừa nhận lấy khăn tay Trọng Quân Kiệt đưa, tự lau
Trọng Quân Kiệt và Hình Quốc Bảo không nói gì nữa, cho đến tận bữa trưa, hai người bọn họ cố ý đi căn tin mua thêm một phần đồ ăn cho Hạ Mộc Tử.
Trong phòng ngủ của nữ sinh, Nhiên Mộc Miên rốt cuộc đời được điện thoại của Cổ Thiên Ngân, chẳng qua lúc này đã hơn bốn giờ chiều rồi.
“Mộc Miên, cậu đến nhà hàng Tây ở khu mua sắm Sophie nhé, make-up ăn mặc xinh đẹp vào! Hôm nay lúc ra ngoài bọn tớ đều chưng diện rất đẹp nên cậu cũng phải ăn rơ với bọn tớ. Bọn tớ chờ cậu đến ăn đồ Úc!” Cổ Thiên Ngân cười hì hì nói.
Nhiên Mộc Miên trả lời “Được”, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu mở tủ quần áo ra lựa chọn.
Chọn tới chọn lụi, cô vẫn thích màu hồng phấn nhất.
Thay đồ xong xuôi, lại đánh một lớp make-up nhẹ nhàng.
Nhiên Mộc Miên vô cùng vừa lòng đứng trước gương dạo một vòng, tự tin nhếch miệng cười.
Khi cô đến được nhà hàng Tây Sophie mà Cố Thiên Ngân nói thì mới nhận ra cả đại sảnh nhà hàng to như vậy mà chỉ có mình cô là khách hàng.
Thực tế, ngoại trừ cô thì ở giữa còn có một cái đàn piano tam giác nữa, phía nó có bóng lưng một chàng trai mặc sơ mi thanh lich
Nhiên Mộc Miên nhìn bóng dáng này có chút quen mắt, nhưng khi cố định đến gần thì nam sinh đưa tay lên, bắt đầu diễn tấu trên phím đàn.
Hai tay anh thon dài rất có cảm giác, nhảy nhót trên những phím đàn trắng đen, tốc độ vô cùng điêu luyện.
Kỳ thật cô cũng từng học đánh piano, cũng từng thi đua cấp rồi nhưng trình độ của cậu nam sinh này tuyệt đối trên cơ cô.
Nói đi nói lại, khúc nhạc mà nam sinh này đang đánh cũng là lần đầu tiên có được nghe.
Nhiên Mộc Miên yên lặng đứng phía sau nam sinh, im lặng nghe nam sinh này hoàn thành khúc nhạc.
Nếu không phải lúc hoàn thành rồi, nam sinh này chuyển hướng quay về phía cô thì cô thật sự không phát hiện người trước mặt vậy mà lại là Minh Tư Thành.
“Đúng vậy! Anh có tư cách gì mà trách tôi?” Nhiên Mộc Miên ngoài đầu trừng mắt nhìn Minh Tư Thành, đôi môi hồng nhuận mím lại vì tức giận.
“Vâng, mời đại tiểu thư Nhiên Mộc Miên nhận lấy đóa hồng của kẻ hèn này” Minh Tư Thành hơi nghiêng người, tao nhã thực hiện một cái nghi lễ như một quý ông.
- -------------------