"Không quen biết mà cậu dám tùy tiện nhặt về nhà sao?"
"Cũng đâu thể nào thấy chết mà không cứu được?"
Ứng Kế Viêm không khỏi nhíu mày: "Nếu như không quen biết có lẽ là phiền phức đây. Vết thương của cô gái này do súng gây ra, điều đó chứng minh lại lịch của cô ta không hề đơn giản."
"Sau khi cô ta tỉnh lại, tôi sẽ để cô ta rời đi ngay" Minh Tư Thành nói tiếp.
Ứng Kế Viêm hơi gật đầu, thu dọn hộp thuốc xong liền cầm hộp thuốc rời khỏi biệt thự.
Ngày hôm sau.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ngủ dậy cô liền đi tắm. Lúc xuống lầu ăn bữa sáng, Đồng Kỳ Anh đã đẩy một chiếc bánh mousse số cô la sau inch đến trước mặt Nhiên Mộc Miên.
"Đợi lát nữa con đi đến nhà Tư Thành đi, mang cái này theo nói là cảm ơn cậu ấy tối hôm qua đã đưa con về nhà" Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Nhiên Mộc Miên nhất thời nghẹn họng, vẻ mặt không vui vẻ gì: "Con còn tưởng là mẹ làm cho con ăn chử. Làm cả nửa ngày trời lại cho tên Minh Tư Thành kia ăn."
"Con có thể ăn cùng cậu ấy mà. Vừa hay hai đứa bọn con có thể bồi dưỡng tình cảm một chút." Đồng Kỳ Anh cười tủm tỉm nói.
Nhiên Mộc Miên mím môi, một tay chống má một tay quấy thìa trong cốc sữa bò, lười biếng đáp lại: "Không cần bồi dưỡng tình cảm nữa, dù sao sau này con và anh ta cũng đâu có thật sự kết hôn với nhau."
"Cái gì?" Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nói.
Ngay lập tức Nhiên Mộc Miên khoanh tay ngang bằng lên trên bàn ăn, nhếch môi nói: "Mẹ ơi, để con nói cho mẹ nghe! Minh Tư Thành đã đồng ý với con rồi, anh ta sẽ đi nói với ông nội anh ta về việc hủy bỏ hôn ước này."
"Cho nên đây là lý do con chọn cậu ta sao?" Đồng Kỳ Anh có chút bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bà đã sớm đoán ra cô nhóc này làm sao có chuyện lại có lòng tốt như thế.
"Đương nhiên!" Nhiên Mộc Miên cười hì hì trả lời.
Đồng Kỳ Anh cũng không có ý phản đối, chỉ là mỉm cười không nói.
Chuyện giữa đám trẻ con này, bà không tiện nói nhưng cũng không phải không nhìn ra được.
Minh Tư Thành kia hẳn là có ý với cô nhóc nhỏ của bà.
Về phần cô nhóc nhỏ nhà bà ấy mà!
Ở phương diện tình cảm, đầu óc con bé có thể hơi chậm chạp, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày con bé sẽ có một người con trai trong lòng mình thôi!
"Mẹ không quan tâm các con có suy nghĩ tính toán ra sao, nhưng tóm lại, con ăn xong bữa sáng thì mang cái bánh mousse số cô la này cho cậu ấy. Địa chỉ nhà mẹ đã gửi cho con rồi." Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Nhiên Mộc Miên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đồng Kỳ Anh: "Con cũng không biết anh ta sống ở đâu, sao mẹ lại biết được. Hay là bố mẹ phải người điều tra anh ta vậy?"
"Lẽ nào cái này không phải cần thiết hay sao? Đối với con rể tương lai, bố mẹ có quyền được biết tất cả mọi thứ về người đó chứ" Đồng Kỳ Anh cười nói.
Nhiên Mộc Miên không khỏi tò mò hỏi: "Vậy sau khi hai người điều tra, anh ta có sở thích tệ hại gì không?"
"Chơi game có tính là sở thích tệ hại không?" Đồng Kỳ Anh không nhìn được buồn cười hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên gật đầu, lại lắc đầu.
"Cậu ấy đang làm việc ở mảng thể thao điện tử (E-sports)" Đồng Kỳ Anh có chút đăm chiêu nói.
Nhắc tới chuyện này, không hiểu sao Nhiên Mộc Miên lại thấy có liên hệ với người sư phụ "Đao Kiếm Vô Tình"mà cô bé bái làm sư phụ đại thần trong trò chơi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhiên Mộc Miên mang theo bánh ngọt, bảo tài xế trong nhà đưa cô đi đến biệt thự của Minh Tư Thành.
mousse sô cô la một mình bấm chuông cửa biệt thự của Minh Tư Thành.
Mà người mở cửa ra không phải Minh Tư Thành, là một cô gái trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo phông dài tay màu trắng, vạt áo vừa vặn dài qua mông, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, tóc dài qua vai, khuôn mặt tái nhợt.
Trên đùi phải của cô gái còn quấn băng gạc, rỉ ra một vệt máu.
Nhiên Mộc Miên nhìn đến nỗi có chút trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: "Minh Tư Thành đâu?"
Cô gái cũng hơi do dự một chút, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, giơ tay vén tóc dài trước ngực ra sau tai, bình tĩnh trả lời: "Anh ấy còn đang ngủ."
"?" Nghe đến đây, Nhiên Mộc Miên không khỏi có chút suy nghĩ sai lệch: "Cô là bạn gái của anh ta?"
Cô gái mím môi, cảnh giác gật đầu.
Cô ta không biết rõ lai lịch của cô gái trước mặt này, cho nên mắc bệnh nghề nghiệp, từng câu từng chữ trả lời đều cực kỳ cẩn thận, sợ thân phận của mình sẽ bị bại lộ.
"Chân của cô bị sao vậy?" Nhiên Mộc Miên quan tâm hỏi.
Cô gái lơ đãng nhíu mày, không nóng không lạnh đáp lại: "Tối hôm qua rất kịch liệt, không cẩn thận bị anh ấy làm bị thương"
"Hả?" Ngay từ đầu Nhiên Mộc Miên đã không nghe hiểu, sau khi ổn định lại mới hiểu được cô gái này có ý gì, không khỏi vui mừng hí hửng.
Thảo nào cái tên Minh Tư Thành kia đồng ý với cô sẽ hủy bỏ hôn ước với cô, thì ra là trong lầu son có giấu người đẹp.
Nhiên Mộc Miên nghĩ đến đây, lập tức đưa chiếc bánh mousse sô cô la trên tay cho người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp trước mặt cô: "Đây là mẹ tôi bảo tôi đưa cho anh ta, cô cầm lấy vào ăn cùng anh ta đi. Tôi không quấy rầy các người nữa."
Cô gái nhận lấy chiếc bánh ngọt trong tay Nhiên Mộc Miên, không nói hai lời đã đóng cửa lại.
Một trận gió đập thẳng vào mặt, Nhiên Mộc Miên chỉ cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có điều cô cũng không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.
- -------------------