Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào - Chương 1172
Chương 1172: Phải cảm ơn anh như thế nào
Cả đoàn đến phòng đấu kiếm, Tân Sơ Hạ và Holly thay đồ đấu kiếm màu trắng.
Holly chọn kiếm nặng như mọi khi. Bởi vì kiếm nặng có thể đâm bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đối phương, chỉ cần đâm trúng là có thể ghi điểm.
Tân Sơ Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm thanh kiếm nặng đấu với Holly.
Trước khi bắt đầu, Daisy đã đặt cược với Phó Diệc Phàm: “Anh Phó, chúng ta đánh cuộc, thế nào? Tôi cược em năm của tôi sẽ thắng”
“Vòng đầu tiên này, tôi cũng cược là em năm của cô thắng”
Phó Diệc Phàm bình tĩnh nhìn Tân Sơ Hạ đang làm chuẩn bị khởi động ở đăng kia.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhất thời, khuôn mặt của Daisy trông hơi khó coi. Anh Phó này sợ là đã coi trọng cô em năm Holly của mình?
“Vậy thì thật là nhàm chán!” Daisy thở dài.
Phó Diệc Phàm không cho là như thế nói: “Cô Daisy có thể chọn em gái nhỏ của mình”
“Nếu tôi chọn em gái nhỏ, tôi chắc chắn sẽ thua” Daisy hừ mạnh.
Phó Diệc Phàm đưa hai tay ra: “Vậy thì không cần đánh cược nữa”
Thấy Phó Diệc Phàm không có ý muốn nhường cho mình, Daisy đột nhiên cảm thấy cuộc đánh cược này thật vô vị, vì vậy cô ta liền từ bỏ: “Được rồi! Dù sao đánh cược cũng rất nhàm chán!”
Kết quả là Tân Sơ Hạ cùng Holly vừa bắt đầu đấu, trong vòng mười lăm giây đã bị Holly đâm trúng ba nhát.
Sau một hiệp, Tân Sơ Hạ không chỉ không lấy được một điểm, mà còn bị Holly đâm rớt mũ bảo hiểm.
Thấy Holly đã thắng, Daisy mừng rỡ võ tay cho Holly.
Tân Sơ Hạ nhặt mũ bảo hiểm lên, cười khổ: “Chị Năm, em không so nữa!
“Em thực sự không có chút tiến bộ gì” Holly nghịch thanh kiếm trong tay hếch mũi chế nhạo Tân Sơ Hạ.
Ngay khi cô ta chuẩn bị thay đồ đấu kiếm ra, Phó Diệc Phàm đã ngăn cô ta lại: “Cô Holly, xin hãy dừng bước.”
“Có chuyện gì sao?” Holly ngạo mạn hỏi.
Phó Diệc Phàm cười nhạt nói: “Nếu tôi chỉ cho cô Thập Nhất, chỉ trong vòng một phút đâm trúng cô Holly hai lần, vậy thì liền tính là cô Thập Nhất thắng, thế nào?”
“Ha, giọng điệu thật là lớn!” Holly cười lạnh.
Tân Sơ Hạ vội vàng xua tay với Phó Diệc Phàm: “Phó Diệc Phàm, anh đừng nói linh tinh! Chị năm của tôi là quán quân Olympic! Tôi đâm trúng chị ấy một lần đã khó, huống chỉ là hai lần!”
“Xin cho tôi ba mươi phút” Phó Diệc Phàm lại nhìn Holly nói.
Holly nhìn Phó Diệc Phàm tràn đầy khinh thường nói: “Đừng nói là ba mươi phút, tôi cho anh ba mươi giờ cũng được.”
“Ba mươi phút là đủ, cám ơn” Phó Diệc Phàm mỉm cười, rồi nói tiếp: “Nhưng làm phiên cô Holly ra ngoài nghỉ ngơi một lát. Tôi hy vọng cô Holly sẽ không nhìn trộm”
“Ha, tôi mới không thèm nhìn trộm” Holly trắng mắt liếc nhìn Tân Sơ Hạ quay người rời đi.
Thấy vậy, Daisy bất đắc dĩ nói: “Vậy thì hai người nói chuyện đi! Tôi sẽ vào bếp bảo họ chuẩn bị chút đồ ăn”“
“Cảm ơn chị Tư” Tân Sơ Hạ khách sáo nói.
Daisy cười cười, lại nhìn Phó Diệc Phàm một lần nữa mới quay đi.
Sau khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng đấu kiếm, Tân Sơ Hạ đi tới trước mặt Phó Diệc Phàm oán trách nói: “Anh như vậy không phải là tự lôi mình xuống nước sao?”
“Bộ đồ đấu kiếm của cô đã bị người ta động tay vào, tại sao cô còn mặc nó?” Phó Diệc Phàm lại cười hỏi.
Cho dù là đồ đấu kiếm thông thường nhất, mũi kiếm đâm vào cơ thể, cho dù đối phương có tấn công mạnh đến đâu cũng sẽ không bị đau. Nhưng mà, vừa rồi khi Tân Sơ Hạ đấu với Holly, mỗi lần Tân Sơ Hạ bị Holly đâm trúng, cô đều hơi nhíu mày.
Rất rõ ràng là cô cảm thấy đau.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhắc đến chỗ đau của mình, Tân Sơ Hạ mím môi im lặng.
“Thuật đấu kiếm của cô là do chị Năm cô dạy?” Phó Diệc Phàm đổi câu hỏi khác.
Tân Sơ Hạ gật đầu.
Sau khi hiểu ra, Phó Diệc Phàm bước đến trước mặt Tân Sơ Hạ, đưa tay về phía cô: “Tôi sẽ dạy cho cô cách đâm trúng chị năm của mình.”
Tân Sơ Hạ đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên Phó Diệc Phàm, người cao hơn mình một cái đầu rưỡi.
Trong phòng đấu kiếm, Phó Diệc Phàm cầm thanh kiếm nặng, vừa dạy Tân Sơ Hạ cách kiểm soát lực đâm, vừa giúp Tân Sơ Hạ phân tích điểm yếu của Holly trong lúc đấu kiếm.
Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng…
Phó Diệc Phàm dẫn Tân Sơ Hạ ra khỏi phòng đấu kiếm.
Holly muốn thi đấu ngay lập tức, nhưng Phó Diệc Phàm lại nói: “Cô Daisy nói rằng cô ấy có chuẩn bị đồ ăn, cô Thập Nhất cũng hơi mệt.
Không bằng ăn chút đồ rồi so đấu sau?”
“Cũng được” Holly hờ hững nói.
Phó Diệc Phàm nói với Tân Sơ Hạ ở bên cạnh: “Cô đi thay quần áo.
Đợi đến lúc so đấu hãng mặc”
“Được” Tân Sơ Hạ mỉm cười gật đầu, sau đó đi thay quần áo.
Khi bốn người ngồi uống trà trên sân thượng, Daisy luôn có thể tìm thấy bất kỳ chủ đề nào để nói chuyện với Phó Diệc Phàm.
Tân Sơ Hạ không quan tâm, tự mình ngồi ăn.
Món ăn vặt kiểu Tây do đầu bếp của nhà Sarin làm có hương vị mà hồi nhỏ cô rất thích nhưng không thể mua được ngoài hàng.
Holly lại cảm thấy hai người này rất ồn ào.
Được một nửa, Phó Diệc Phàm vào nhà vệ sinh quay lại.
Sau khi đồ ăn gần như đã ăn xong mới cùng nhau đứng dậy trở lại phòng đấu kiếm.
Tân Sơ Hạ và Holly thay đồ đấu kiếm, quay trở lại sân đấu kiếm.
Daisy hét lên bắt đầu và tính giờ cho cả hai.
Trong giây thứ mười lăm, Tân Sơ Hạ đã thành công đâm trúng vào đùi trái của Holly.
Holly nhất thời cau mày.
Tân Sơ Hạ rất vui, tiếp tục khai triển tấn công Holly theo phương pháp mà Phó Diệc Phàm đã dạy cô lúc đầu.
Có lẽ vì quá vui vẻ nên cô cảm thấy thanh kiếm của Holly đâm trên người mình không hề đau chút nào.
Chỉ năm giây trước khi hết một phút, Tân Sơ Hạ lần thứ hai đâm thành công vào đầu gối trái của Holly.
Mà cái đâm này trực tiếp khiến Holly loạng choạng, quỳ một gối trước mặt Tân Sơ Hạ.
Thấy rằng thời gian đã hết, Daisy hét lên một tiếng: “Dừng!”
Mà lúc này, Tân Sơ Hạ cũng bị Holly quỳ xuống làm cho ngây người.
Holly ấn vào đầu gối bị đau của mình, đứng dậy một cách khó khăn, tiện tay ném kiếm nặng “cạch” một tiếng, giận dữ hất tay cô ra bỏ đi.
Daisy nhìn đến ngẩn ra, vội vội vàng vàng đuổi theo hỏi thăm Holly: “Em Năm, em không sao chứ?”
Tân Sơ Hạ thấy Daisy và Holly đã đi khỏi, cô ấy nhìn Phó Diệc Phàm bằng vẻ mặt không biết tại sao, hỏi: “Chị Năm bị sao vậy?”
Phó Diệc Phàm biết tường tận mọi chuyện của Holly, nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ, giả vờ như không biết: “Làm sao tôi biết được?”
Phó Diệc Phàm dứt khoát đưa tay ra, bàn tay to nắm lấy gáy cô, kéo cô lại gần mình hơn. Anh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen sâu thảm, khóe môi không kìm được nhếch lên: “Tối nay…”