“Cô thích bé gái hay là bé trai vậy?” Đồng Kỳ Anh sau khi khôi phục lại tinh thần, chủ động đổi đề tài.
Trong lúc lơ đãng, Hạ Huyền Thy nâng khóe miệng lên, trong lòng đầy ao ước nói: “Thú thật với cô, tôi thích bé gái. Ngay cả cái tên tôi cũng đã nghĩ xong rồi”
“Tên là gì?” Đồng Kỳ Anh vừa lái xe, vừa tò mò hỏi, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười vui vẻ.
Hạ Huyền Thy không kìm lòng được trả lời: “Tên là Bùi Hạ Sênh, cô thấy thế nào, cái tên này có hay không?”
“Có hàm nghĩa gì đặc biệt không?” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Hạ Huyền Thy nhướng mày, trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt, đột nhiên tôi thích cái tên đó thôi. Tôi chỉ mong sau này con bé lớn lên sẽ sống một cuộc sống bình yên thôi.”
“Được đấy, một cái tên rất hay” Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu, liếc nhìn Hạ Huyền Thy, sau đó nói: “Khi nào cô sinh em bé, tôi nhất định sẽ đưa cho cô một phong bao lì xì thật lớn”
“Hay là cô làm mẹ đỡ đầu của con tôi đi?” Hạ Huyền Thy nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh cười nói: “Tôi mới không muốn làm mẹ đỡ đầu của con cô”
“Tại sao vậy?” Hạ Huyền Thy bĩu môi.
“Sau này, chưa biết chừng, chúng ta có thể là thông gia với nhau, đúng không?” Đồng Kỳ Anh trêu ghẹo nói, mặc dù cô biết chuyện này là không thể, nhưng cô cũng không muốn cắt ngang sự hào hứng của Hạ Huyền Thy.
“Đúng vậy! Ý kiến này hay đấy. Vậy cô nhất định phải sinh ra một bé trai. Sau đó, cưỡi bạch mã hoàng tử đến cưới cô công chúa nhỏ mà tôi sinh ra” Hạ Huyền Thy tràn đầy hy vọng nói.
Đồng Kỳ Anh cười nói: “Chỉ mỗi một bạch mã sao đủ được, nói thế nào cũng phải có kiệu tám người khiêng nữa chứ”
“Còn phải có mười dặm hồng trang nữa” Hạ Huyền Thy cười không khép miệng.
Trên đường đi, hai người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng vừa ý tòa nhà bên trên quán cà phê của Hạ Huyền Thy, cô gọi điện thoại cho chủ hộ, hẹn thời gian gặp mặt, địa điểm là ngay tầng dưới trong tiệm cà phê của Hạ Huyền Thy.
Hạ Huyền Thy bưng lên một tách cà phê đã pha cho Đồng Kỳ Anh, hàn huyên vài câu, liền đi làm việc của chính mình.
Đồng Kỳ Anh đặt điện thoại di động lên bàn, cầm thìa, khuấy động lớp màu trắng trong tách cà phê.
Lúc này, điện thoại rung lên vài cái, sau khi màn hình bật sáng, vẫn là một tin nhắn xa lạ: “Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Sau khi đọc xong, Đồng Kỳ Anh trực tiếp xóa ngay đoạn tin nhắn.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô.
Sau đó Đồng Kỳ Anh mới giương mắt nhìn lên.
Người đàn ông tuy vẫn đẹp trai, vẫn anh tuấn như vậy, nhưng lại không còn phóng khoáng giống như lần đầu gặp mặt nữa.
“Kỳ Anh, đã lâu không gặp” Phó Quân Bác vẫn nhẹ nhàng tao nhã như mọi khi.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác, khẽ mỉm cười: “Có phải anh nên goi tôi là chị dâu không?”
“Anh không gọi được-‘ Phó Quân Bác giễu cợt nói, sau khi ngừng lại một lát, mới nói vào trọng tâm: “Chúng ta hãy bàn chuyện công việc đi, em dự định mở một công ty thiết kế kiến trúc sao?”
“Không phải công ty, chỉ là một phòng làm việc mà thôi, nên việc quản lý sẽ không phiền phức lắm” Đồng Kỳ Anh giải thích.
“Nếu như, em không sợ anh cả hiểu lầm, hai ta có thể hợp tác” Vẻ mặt Phó Quân Bác bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh không suy nghĩ bất cứ chuyện khác, gật đầu nói: “Anh cả tin tưởng tôi, sẽ không so đo đâu”
“Em vẫn luôn gọi anh cả là “anh cả” sao?” Trên gương mặt anh tuấn của Phó Quân Bác, lộ ra một tia kinh ngạc.
Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, cười nhạt: “Tôi quen rồi, không đổi xưng hô được”
“Vậy chúng ta hãy nói về sự hợp tác trong công việc đi.” Phó Quân Bác lập tức dời sang chủ đề khác.
Có Phó Quân Bác hỗ trợ, Đồng Kỳ Anh muốn mở phòng làm việc thiết kế kiến trúc, rất nhanh đã có sự tiến triển.
Nửa tháng sau.
Đồng Kỳ Anh ngồi trên nắp bồn cầu của nhà vệ sinh, nhìn que thử thai ở trên tay, tinh thân chán nản mà rũ mắt xuống.
Vân không có thai…
Vì không muốn Phó Quân Tiêu phát hiện ra mình lén lút thử que, Đồng Kỳ Anh cầm lấy giấy vệ sinh, quấn vài vòng lên que thử thai rồi mới ném vào trong thùng rác.
Đồng Kỳ Anh rửa tay, kéo cửa nhà vệ sinh ra, sau đó giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì đi ra ngoài.
Hôm nay cô dậy hơi trễ, còn Phó Quân Tiêu đã sớm ra khỏi cửa.
Lúc cô xuống nhà, thím Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô, và mang lên bàn.
“Mợ cả, đây là thuốc do bà Phó bảo người mang đến để bồi bổ thân thể. Sau khi cô ăn sáng xong thì hãy uống đi” Thím Lưu từ trong bếp bưng một bình tử sa bốc lên mùi thuốc đi ra.
€ô đi đến cạnh bàn ăn, lấy ra một cái bát, đổ thuốc ra.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ngửi thấy mùi thuốc, cô biết đó là loại thuốc bổ nào.
Khi còn bé, cô thường xuyên ngửi thấy, bà ngoại đã từng cho những người phụ nữ muốn mang thai uống.
Đồng Kỳ Anh yên lặng ăn sáng, sau khi chờ thuốc nguội, cực kì bìnt tĩnh uống thuốc.
Cô biết, cô uống thuốc này cũng vô dụng, trong lòng vừa xốn xang vừa chua xót, nhưng cô lại không muốn để mẹ chồng cô biết chuyện này.
Thật ra, trong lòng thím Lưu đã biết rõ về chuyện của Đồng Kỳ Anh Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, trong bụng Đồng Kỳ Anh cũng không có lấy bất cứ tin tức gì, khả năng cao là Đồng Kỳ Anh không thể mang thai.
Thím Lưu thấy trên gương mặt của Đồng Kỳ Anh không có lấy một tia cảm xúc, nói một cách sâu xa: “Mợ cả, nếu không thì, tìm người mang thai hộ có được không? Tôi biết quy củ của nhà họ Phó, nhà họ Phó không thể không có người thừa kế?