Editor: Mèo (meoancamam)
"Bảo Bối?" Hẳn Quý Xuyên cũng không nghĩ tới thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại rống ra lời thô tục như vậy.
Trước kia khi ở cùng anh ta, mặc dù cô bướng bỉnh một chút, nhưng mỗi lần cô nói chuyện đều có mức độ.
Nhưng bây giờ. . .
"Đinh…”
Ngay lúc Quý Xuyên muốn tiếp tục nói gì đó để khuyên bảo Tiếu Bảo Bối, thang máy truyền đến một hồi âm thanh.
Ngay sau đó, cửa thang máy từ từ mở ra.
Mà nhân lúc này, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng ra khỏi cửa thang máy.
Quý Xuyên có chút không cam tâm, định đi theo.
Nhưng có lẽ Quý Xuyên không ngờ tới, lúc này mỗi một bước đi của Tiếu Bảo Bối đều giống như đạp chân lên bông vậy.
Cô thật sự lo lắng bản thân sẽ không cẩn thận té xuống.
Nếu ngã ở trước mặt người khác, có lẽ cô sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng trong tiềm thức, cô không hề muốn ngã trước mặt cái người đáng ghét Quý Xuyên này.
Nhưng cuộc đời luôn có những chỗ không được như ý.
Ngay lúc Tiếu Bảo Bối vội vã thoát khỏi Quý Xuyên dây dưa, một trận tối sầm không hề dự báo trước trực tiếp bao phủ trước mắt cô, khiến cô lập tức lảo đảo lùi về đằng sau.
Quý Xuyên lúc này cũng chỉ theo bản năng đi đằng sau Tiếu Bảo Bối, hi vọng tìm được một cơ hội trò chuyện thật tốt với cô.
Trong khoảng thời gian này, bên cạnh Tiếu Bảo Bối luôn luôn đi theo cái người cuồng bạo lực A Vĩ!
Dù Quý Xuyên muốn trò chuyện với cô cũng không tìm được cơ hội hành động.
Hôm nay thật vất vả thấy bên cạnh Tiếu Bảo Bối không có ai, sao anh ta có thể không nắm thật chặt cơ hội khó có được này chứ?
Lúc anh ta vội vàng tính xem nên nhân cơ hội này muốn nói chuyện gì với Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên đột nhiên nghe được tiếng động đằng trước dường như có cái gì rơi xuống.
Chờ khi anh ta ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện cô gái mới khi nãy còn cầm túi da, ngoan độc đập mấy cái vào đầu Quý Xuyên anh, còn chửi bậy vào mặt anh, thế nhưng giờ phút này lại giống như tượng gỗ bị rút đi linh hồn, từ từ trượt xuống. . .
Mà phía trước cô, còn có vài tờ giấy bay tán loạn.
Có thể do khi nãy cô ngã xuống.
Thấy một màn như vậy, hô hấp Quý Xuyên hơi chậm lại. . .
Một giây đó, anh nghĩ cũng không thèm nghĩ mà lập tức tiến lên, ôm lấy người con gái đang lảo đảo ngã về sau…
"Bảo Bối. . ."
"Bảo Bối em không sao chứ?"
"Bảo Bối, em đừng làm anh sợ!"
Mà trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối, Tiếu Bảo Bối mơ mơ màng màng thấy được gương mặt đáng đánh đòn của Quý Xuyên.
Cô giơ tay lên, định vứt xuống một cái tát vào mặt anh ta, nói cho anh ta biết đừng có tùy tùy tiện tiện mà chạm vào cô, hiện tại Tiếu Bảo Bối cô không phải là người nào của anh!
Nhưng tay giơ được một nữa thì sức lực của cô lại bị rút đi rồi. Sau đó tay đang nâng lên cũng trực tiếp buông thõng xuống…
- - đường phân cách - -
"Kiều thiếu, tối qua phu nhân đã gọi đến!" Cùng buổi sáng đó, khi Kiều Trác Phàm vừa đi ra từ một khách sạn, A Vĩ đã đứng đấy thật lâu.
A Vĩ vừa thấy anh ra ngoài liền nhanh chóng bước tới, nói với anh như vậy.
Vừa nghe thấy lời ấy, giữa mày Kiều Trác Phàm nháy mắt nhíu lại.
"Vậy cậu nói cho cô ấy biết chưa?"
"Chưa…”
A Vĩ nói xong lời này, thấy hàng mày mới vừa nhíu lại của Kiều Trác Phàm dần dần trở về như cũ.
"Không có là tốt rồi. . .” Kiều Trác Phàm nói xong, vội vàng chui vào trong chiếc Hummer màu vàng kim của mình.
Mà ngay tại lúc này, một cô gái khác đi ra từ trong khách sạn cũng nhanh chóng chui vào.
Đối với điều này, Kiều Trác Phàm và A Vĩ đều không mở miệng phát biểu ý kiến.
"Kiều thiếu, hiện tại muốn đi đâu đây?" Sau khi lên xe, A Vĩ nín nhịn liếc nhìn mặt mo của người đàn ông vừa tiến vào chiếc Hummer vàng kim này một cái, hỏi.
"Cục cưng chắc còn ở trong nhà. Chúng ta về nhà trước!"
Kiều Trác Phàm phân phó như vậy.
Thấy người phụ nữ bên cạnh khẽ dựa đến gần anh, anh dứt khoát dịch mông một chút, dựa sát gần cửa xe.
Thấy phản ứng này, cuối cùng A Vĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Hình như vậy. . . Tôi đã hỏi thư ký của ngài ấy, buổi sáng hình như chưa thấy phu nhân!"
Trong khoảng thời gian này A Vĩ lợi dụng sở trường xem nhiều phim truyền hình máu chó của mình mà thắng được hảo cảm của toàn bộ nhân viên nữ trong Tiếu thị.
Hơn nữa, bây giờ anh đã thân với những người này đến mức có thể gọi điện qua lại.
Chỉ cần anh muốn biết tin tức của Tiếu Bảo Bối, một cú điện thoại là biết được.
"Tốt lắm! Trước đi về nhà!" Chỉ là thốt ra lời này xong, Kiều Trác Phàm nhìn thoáng qua người phụ nữ hiện tại vẫn đang nhìn anh, ngay sau đó lại nói với A Vĩ: "Vân là trước đưa cô ta về rồi hãy nói! Sau khi đưa về thì lại về nhà!"
"Vâng!"
Có Kiều Trác Phàm ra lệnh, A Vĩ lái xe cũng thoải mái hơn rất nhiều!
- - đường phân cách - -
"Kiều Trác Phàm. . .”
Trong giấc mộng, Tiếu Bảo Bối lại thấy được Kiều Trác Phàm.
Trên người anh vẫn không dính một hạt bụi trước sau như một.
Nhưng anh hôm nay dường như nhiều chút biến hóa.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối không thấy được nụ cười dịu dàng quen thuộc mỗi ngày trên mặt anh.
Kiều Trác Phàm như vậy khiên cô mơ hồ lo lắng.
Cô đuổi theo nhưng không biết vấp phải thứ gì mà ngã đến đầu gối trầy da sứt thịt!
Đau đớn này khiến cô có chút không vui nhăn mày.
"Kiều Trác Phàm, em té đau! Anh qua đây đỡ em một chút được không?"
Tiếu Bảo Bối vừa nói lời này xong, người đàn ông vốn đang đứng ở trước mặt cô đột nhiên xoay người rời đi.
"Kiều Trác Phàm. . .”
Mắt thấy người người đàn ông kia sẽ rời đi, Tiếu Bảo Bối càng rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi.
Thế nhưng cho dù cô kêu gào như thế nào, người đàn ông kia giống như không có nghe được, nhanh chóng biến mất ở phía trước không xa…
"Kiều Trác Phàm. . ."
Một tiếng kêu này, cũng dọa cô tỉnh lại.
Thế nhưng Tiếu Bảo Bối tỉnh lại lần nữa lại phát hiện đập vào mắt mình lại là một căn phòng màu trắng.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô giùng giằng muốn bò dậy lại bị một người đè vai xuống.
Vừa ngẩng đầu, Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đang đè vai mình thì trong mắt liền tràn ngập địch ý (thái độ thù địch).
Thế nhưng người đàn ông kia giống như không nhận thấy được điều này, vẫn cố chấp như cũ canh giữ bên cạnh cô.
"Bảo Bối, em không cần vội muốn ngồi dậy. Bác sĩ nói, bây giờ cơ thể em cực kỳ yếu, tốt nhất vẫn nên nằm…”
Không sai, người đàn ông trông chừng bên cạnh Tiếu Bảo Bối chính là Quý Xuyên.
Mới lúc nãy sau khi đưa Tiếu Bảo Bối đưa đến bệnh viện anh liền chưa từng rời một bước.
"Thân thể tôi rất yếu, tôi . . ." Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây, vội vàng vươn tay che kín bụng mình…
Suy yếu?
Sẽ không phải là. . .
Ánh mắt của cô có chút thấp thỏm lo âu nhìn Quý Xuyên đang đứng bên cạnh . . .
Được rồi, thật sự cô vẫn rất lo lắng, đứa bé này sẽ như lần trước rời đi trong tình huống cô không hề biết trước...
Mặc dù Tiếu Bảo Bối không hỏi rõ ràng, nhưng ánh mắt của cô đã nói quá rõ.