“Cục cưng, bên trong này không phải là bằng chứng phạm tội của em, em không cần phải lo lắng cảnh sát sẽ đến bắt.” Cho dù cảnh sát có đến, Kiều Trác Phàm anh ở chỗ này sẽ trơ mắt nhìn bọn họ đưa cô đi hay sao?
“...” Nhìn vào ánh mắt của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối đột nhiên không biết nói gì mới tốt. Cô không hiểu, nếu như đó không phải là chứng cớ phạm tội của cô, vậy thì tại sao giờ phút này Kiều Trác Phàm lại nghiêm túc như vậy?
“Em đồng ý với anh, trước khi xem xong cái video này, em nhất định phải bình tĩnh...”
Giống như Kiều Trác Phàm có chút do dự đối với chuyện lần này, nên dặn dò cô hết lần này tới lần khác.
Cũng chính vì điều này nên khiến cho lòng của Tiếu Bảo Bối lại càng trở nên khẩn trương.
Đến cùng thì trong video này có nội dung gì, mà có thể khiến cho người đàn ông không dễ gì lộ cảm xúc ra ngoài, người đã làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm như Kiều Trác Phàm lại hết lần này đến lần khác lộ ra vẻ mặt chần chừ như thế này.
“Em... Em biết rồi.” Có chút sợ hãi đối với nội dung trong đó, nhưng mà lại có chút tò mò không biết đến cùng thì nó có nội dung gì.
Đấu tranh cho tới giờ phút này, vế sau lại chiếm thế thượng phong.
Vì vậy, Tiếu Bảo Bối đồng ý.
Mà sau khi Tiếu Bảo Bối gật đầu xong, thì Kiều Trác Phàm liền mở đoạn video kia lên. dfien ddn lie qiu doon
“Cô nhóc này cũng xinh đẹp quá chứ nhỉ?”
“Nhìn má lún đồng tiền này xem, đúng là khiến cho người ta muốn muốn cưng chiều từ đáy lòng!”
Mới đầu, hình ảnh có chút mơ hồ không rõ ràng. Tiếu Bảo Bối còn có chút không rõ, đến cùng thì trong này là cái gì.
Nhưng mà khi nhìn kỹ lại, thì trong video đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mập mạp.
Lúc đối diện với gương mặt đó qua video, cả người của Tiếu Bảo Bối bắt đầu run rẩy.
Đúng vậy, xuất hiện trong video chính là lão già mập kia, cho dù ông ta có hóa thành tro thì Tiếu Bảo Bối cũng vẫn nhận ra.
Đó không phải là lão già chủ tịch Dương khốn kiếp nhân lúc cô uống rượu say đã dẫn cô đi thuê phòng buổi tối hôm đó hay sao?
Mà lúc này, lão già đó đang điều chỉnh màn hình máy quay nhắm ngay vị trí chính giữa...
Khi thấy màn hình quay về người nằm ở trên chiếc giường kia, thì Tiếu Bảo Bối giống như bị sét đánh trúng.
"Không..."
Đột nhiên cô thống khổ lấy hai tay ôm lấy đầu của mình, kêu lên.
“Kiều Trác Phàm, hãy mau tắt cái này đi!”
Tiếu Bảo Bối không thể nào ngờ được, nữ chính trong video lại chính là mình.
Mà trong video cô, lúc đó cô đã say.
Bị ném lên chiếc giường kia, cô vừa gãi đầu vừa gọi: “Kiều Trác Phàm...”
Giọng nói ngây thơ mang theo chút khàn khàn kia, lại giống như một loại thuốc kích dục tự nhiên vậy.
Mà trong video đó lúc này chủ tịch Dương cũng nhấc chân đi về phía Tiếu Bảo Bối.
“Tiếu Bảo Bối, đừng quan tâm phàm phàm gì đó nữa! Bây giờ chỉ có tôi, hãy xem tôi yêu thương cô như thế nào. Sau này, cô cũng không cần phải nhớ tới phàm phàm gì đó nữa...”
“...” Sau đó chủ tịch Dương còn nói mấy lời gì đó nữa.
Nhưng Tiếu Bảo Bối chỉ biết là ông ta đã dùng cái miệng dơ bẩn đó, làm nhục tâm hồn của cô.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm không hề có chút ý định muốn tắt cái video này đi, đột cô nhiên xông lên, đưa tay ra định nhấn nút khóa màn hình.
Nhưng mà khi tay của cô chuẩn bị chạm tới màn hình máy tính bảng, thì đã bị bàn tay to của Kiều Trác Phàm nắm lấy.
“Cục cưng, em đã đồng ý với anh, phải bình tĩnh xem hết video này mà!”
Trong tròng đen đôi mắt của anh cũng tràn ngập thống khổ.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không hiểu, nếu xem video này mà thống khổ như vậy, thì tại sao anh lại còn lấy ra cho bọn họ cùng xem?
Chẳng lẽ anh lại hy vọng cùng với vợ của mình xem hình ảnh dơ bẩn này?
"Kiều Trác Phàm, van anh..."
“Em không muốn xem, một chút em cũng không muốn xem!”
Chuyện đêm hôm đó, Tiếu Bảo Bối thực sự muốn xóa tất cả ký ức đó ra khỏi đầu của mình, mặc kệ dùng phương pháp nào đi nữa cũng đều được.
“Kiều Trác Phàm, xin anh hãy thương xót được không? Mặc dù trước kia em có không tốt, nhưng mà anh không thể đối xử với em như vậy được...”
Bởi vì tâm tình đang vô cùng kích động, nên ngay cả ống truyền nước biển ở trên tay của cô cũng liên tục quơ quơ. Khiến cho kim bị rơi ra, tay của cô bị chảy máu ra.
“Cục cưng, tỉnh táo lại! Em hãy xem hết đi, sẽ hiểu tại sao anh phải để cho em xem cái này!”
Nhìn bàn tay sưng lên của cô, trong tròng mắt đen của anh đầy vẻ thương tiếc.
Nhưng mà anh vẫn nhất định không buông tha ý định để cô xem hết video này.
Bởi vì Kiều Trác Phàm rõ ràng, nếu như không khai thông được nút thắt này trong lòng của Tiếu Bảo Bối, thì sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cô, sợ là so với lúc mẹ cô rời đi còn ảnh hưởng lớn hơn.
Nếu như tình huống này còn tiếp tục nữa, sợ là...
Kiều Trác Phàm vốn dự định cả đời cũng không để cho những hình ảnh này xuất hiện ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối. Anh cũng có dự định giống như Tiếu Bảo Bối, coi như chuyện này chưa từng phát sinh.
Cho dù Kiều Trác Phàm anh có thể thực sự quên được đoạn ký ức này, nhưng mà Tiếu Bảo Bối thì sao?
Rõ ràng là cô không thể quên được.
Nếu không thì tại sao nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa, cô lại mất khống chế như vậy?
Nếu đã như vậy, Kiều Trác Phàm chỉ có thể làm cho cô hiểu rõ ràng rành mạch tất cả chuyện đã phát sinh đêm đó.
Người ta vẫn thường nói, ngã ở đâu thì phải đứng dậy từ đó!
Bởi vì làm như vậy thì tất cả sự sợ hãi trong lòng cô mới biến mất hết được.
Tầng ngăn cách giữa hai người bọn họ mới có thể giải trừ được.
"Không cần... Em không cần. Van xin anh đó Kiều Trác Phàm, em không có vĩ đại như vậy!"
Những giọt lệ nóng hổi của Tiếu Bảo Bối nổi lên, rồi không ngừng chảy xuống đuôi mắt của cô, rơi xuống mu bàn tay của Kiều Trác Phàm, cũng trực tiếp thẩm thấu vào trong tim của Kiều Trác Phàm.
Sự sợ hãi và lo lắng của cô lúc này, anh đều nhìn thấy ở trong mắt.
Nhưng mà anh lại không có cách nào gánh chịu giùm cô... Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
“Đồng ý với anh hãy xem đi, van xin em...” Bởi vì muốn ngăn cản Tiếu Bảo Bối không tắt video kia đi, Kiều Trác Phàm chỉ có thể giữ chặt cô ở trong lòng của mình.
Mặc dù tay trái của anh bị thương, nhưng mà anh còn có hai chân.
Lúc này, tứ chi to lớn của anh giống như dây leo quấn quanh người của Tiếu Bảo Bối, quấn chặt cô tới mức nhúc nhích ngón tay cũng khó.
“Kiều Trác Phàm, bọn họ đối xử với em độc ác như vậy, tại sao anh cũng đối xử với em như vậy...” Lúc này, Tiếu Bảo Bối đã giãy giụa nhiều lần, nhưng mà không có cách nào cử động được. Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua giãy giụa, mà khóc ở trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Vẻ mặt nức nở nghẹn ngào của cô khiến cho người ta tan nát.
“Cục cưng, cho dù như thế nào đi nữa, thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em! Tỉnh táo lại đi được không?”
Mặc kệ cô gái ở trong lòng khóc lóc như thế nào đi nữa thì cánh tay đang quấn chặt lấy cô của anh cũng không chịu nới lỏng ra.
“Hu hu...” Người phụ nữ không giãy giụa nữa, nhưng mà tiếng khóc thì vẫn còn vang lên.
“Bé ngoan à, đợi lát nữa tôi sẽ khiến cho cô được thoải mái...”
“Nào, không sao cả!
"Hôn một cái..."
“Ọe...”
“Ôi trời, con con nhóc chết tiệt này bị làm sao vậy?”
“Thúi quá!”
“Để xem lát nữa trở lại tôi sẽ xử lý cô như thế nào!”
Vào lúc hai người bọn họ dây dưa với nhau, Kiều Trác Phàm cũng không có tạm dừng đoạn video kia lại. Hình ảnh vẫn còn đang chạy tiếp.
Vào lúc đôi mắt của Tiếu Bảo Bối vẫn còn ngấn lệ mông lung, thì tiếng nôn mửa cuối cùng kia lại khiến cho cô chú ý tới.
Tiếu Bảo Bối còn nhớ, khi đó quả thực là cô đã bị ói ra.
Quả thật, cô uống rượu rất khi ói ra. Đa phần lúc sau cô sẽ giống như con lười vậy, thích bám dính người.