“Em muốn làm việc thì làm việc đi, vừa rồi anh cũng không hề ngăn cản em mà!”
Kiều đại gia nói năng rất hùng hồn và đầy lý lẽ. Nhưng mà dường như anh đã quên mất, anh đã chiếm đi cái ghế duy nhất của Tiếu Bảo Bối lại còn chiếm mất cái bàn của cô. Và điều mấu chốt là, tay của cô đều bị anh nắm lấy, như vậy còn có thể làm việc được sao?
Nhưng mà nhìn Kiều đại gia thể hiện ra tư thái duy ngã độc tôn, Tiếu Bảo Bối cũng biết là sẽ không nói cho anh thông suốt được.
Cho nên cô chỉ có thể đổi đề tài nói chuyện: “Kiều Trác Phàm, đại hội cổ đông đã kết thúc rồi. Có phải anh cũng nên trở về làm việc rồi không?”
Những vị tổng giám đốc ở trên phim truyền hình không phải đều bị công việc làm cho bận tối mắt tối mũi lại hay sao?
Còn nữa, công việc của cha cô cũng khiến cho Tiếu Bảo Bối có một nhận thức như vậy.
Tại sao đến lượt Kiều Trác Phàm, thì lại nhàn nhã còn hơn cả một chủ nhiệm nhỏ như cô vậy?
“Quay trở lại làm việc, chẳng phải sẽ không nhìn thấy em nữa hay sao?” Vào lúc Tiếu Bảo Bối vội tối mức muốn cào tường, thì Kiều Trác Phàm vẫn duy trì hành động của anh. Anh vừa đùa nghịch ngón tay út của Tiếu Bảo Bối vừa ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của cô.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh, có quyến luyến, cò mừng thầm, còn có sự chân thành mà Tiếu Bảo Bối nhìn không hiểu. Nhưng mà duy nhất không có chính là sự không kiên nhẫn...
“Hình như cũng đúng nhỉ!” Ý kiến như vậy, Tiếu Bảo Bối phủ nhận cũng không xong. Nhưng đợi khi cô cúi đầu xuống, thì bắt gặp đường cong trên khóe miệng mà Kiều Trác Phàm chưa kịp thu lại, cùng với ánh mắt giống như muốn xuyên thủng cô của anh, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được mình lại bị Kiều Trác Phàm xoay vòng vòng.
“Kiều Trác Phàm, anh đi làm việc với chuyện không nhìn thấy tôi thì có liên quan gì tới nhau?” Tối qua cô vẫn còn nhớ anh ở trước mặt mấy người Tiếu Vi, không phải còn cảm thấy ghét bỏ cô hay sao?
Tại sao đến hôm nay, anh giống như là nhìn cô không đủ vậy?
Mà câu trả lời của Kiều Trác Phàm, vừa hay đã chứng minh cho suy nghĩ của cô: “Nhóc con không biết xấu hổ, em thật sự muốn anh phải nói ra hay sao, chẳng lẽ em không biết là anh sẽ xấu hổ hay sao?”
Kiều đại gia nói ra những lời này ra mà tim không đập nhanh, mặt không đỏ. Lời này của anh giống như đang lặng lẽ chứng minh: Người không biết xấu hổ là cô.
“Không nhìn thấy em, anh sẽ không chuyên tâm làm việc được, như vậy thì công việc sẽ không hoàn thành, lợi nhuận của công ty cũng sẽ trượt dốc trên phạm vi lớn. Vì vậy, Đế Phàm sẽ sớm đóng cửa, anh cũng sẽ sớm trở thành người thất nghiệp!”
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vẫn nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt không hiểu gì, Kiều đại gia hết sức kiên nhẫn giải đáp thắc mắc giúp cô.
“Nếu kết quả đã là như vậy thì chi bằng anh cứ chỗ này nhìn em thôi!”
Sau khi Kiều Trác Phàm nói xong những lời này, lại bắt đầu vuốt ve bàn tay của Tiếu Bảo Bối.
Thành thật mà nói, đến giờ phút này cầm tay của Tiếu Bảo Bối rồi nhưng mà trong lòng anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Vất vả lắm anh mới gỡ bỏ được tầng tầng lớp lớp phòng bị trên người của cô, lừa gạt cô ghi tên vào trong hộ khẩu nhà mình.
Không ngờ tới, lại có một đám người không có mắt nhìn kia đã hại anh đã làm hỏng chuyện, thậm chí còn khiến anh làm tổn thương cô.
Có lẽ cũng chính vì anh quá để ý tới cô, cho nên chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay anh đã không chịu nổi
Mà bây giờ, Kiều Trác Phàm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nếu như Đàm Duật không ép hỏi chủ tịch Dương những chuyện kia giúp anh, vậy thì anh và Tiếu Bảo Bối sẽ biến thành cái dạng gì?
Mặc dù anh sẽ không dễ dàng ly hôn với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà nhất định sẽ làm ra những chuyện khiến cho Tiếu Bảo Bối bị tổn thương.
Mà những chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho anh và Tiếu Bảo Bối sẽ ngày càng xa cách.
Nhưng mà may mắn là những chuyện đó bây giờ vẫn còn có thể cứu vãn được.
Ít nhất lúc này thì bàn tay của Tiếu Bảo Bối vẫn được anh nắm ở trong tay. Đêm hôm đó anh đã làm tổn thương cô, có thể vẫn cần một chút thời gian mới hồi phục lại được. Nhưng mà Kiều Trác Phàm thề, mặc kệ mất bao lâu, anh cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi Tiếu Bảo Bối.
Chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh anh, anh nhất định sẽ chờ!
Nhưng mà cảm giác mất đi lại có được, khiến cho từ đêm hôm qua tới giờ Kiều Trác Phàm không dám chìm vào giấc ngủ.
Anh sợ sau khi mình ngủ thiếp đi, thì Tiếu Bảo Bối sẽ biến mất không còn ở bên cạnh anh nữa, thì phải làm sao đây?
Chỉ biết là bây giờ phải nắm chặt lấy tay của Tiếu Bảo Bối, thấy cô ở bên cạnh mình, thì Kiều Trác Phàm mới yên tâm.
“Nhìn em để làm gì? Không phải cũng chỉ hai lỗ mũi, một đôi mắt một cái miệng thôi sao?” Những thứ này không phải anh cũng có hay sao? Hơn nữa còn đẹp hơn cả em!
Bị Kiều Trác Phàm nói như vậy, gương mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lên. Nhìn lướt qua những đồng nghiệp khác ở trong phòng, sau đó cô mới nhỏ giọng nói thầm. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Chuyện này tuyệt đối không phải là do cô nhát gan sợ phiền phức, mà cô không thích trở thành đề tài để cho người khác bàn tán.
“Ừ, anh chỉ thích nhìn vào khuôn mặt không xinh đẹp chút nào này thôi!” Kiều đại gia luôn luôn tự luyến, nói xong còn quăng cho Tiếu Bảo Bối một ánh mắt khẳng định!
Câu nói kia của Kiều Trác Phàm khiến cho móng vuốt của Tiếu Bảo Bối rục rịch.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm đã sớm có sự phòng bị, vào lúc cô giơ nắm đấm lên thì đã thỏa hiệp.
“Cục cưng, anh có một đề nghị toàn vẹn cả đôi đường!”
Tiếp nhận lấy nắm đấm của Tiếu Bảo Bối, khóe môi tinh xảo của Kiều Trác Phàm đột nhiên thoáng hiện lên một nụ cười.
“Đề nghị gì?” Đối với việc Kiều Trác Phàm sử dụng mỹ nam kế, quả thực là Tiếu Bảo Bối không có chút năng lực chống đỡ nào, chỉ có thể thuận theo lời nói của anh.
“Một đề nghị hoàn hảo khiến em có thể tiếp tục đi làm, còn anh thì có thể tới Đế Phàm để làm việc!”
Không thể nghi ngờ, điều kiện mà Kiều Trác Phàm nói ra lúc này đúng là điều mà Tiếu Bảo Bối động lòng nhất.
Bây giờ trong đầu của cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là khiến cho Kiều Trác Phàm mau rời khỏi phòng làm việc này của cô, đỡ phải biến cô thành tiêu điểm chú ý, ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty.
"Nói nhanh một chút!"
“Cục cưng, em hãy đến Đế Phàm làm việc đi! Nếu làm như vậy, thì anh có thể nhìn thấy em, còn em cũng có thể đi làm!”
Thực ra, Kiều Trác Phàm vẫn luôn có suy nghĩ này.
Kể từ một lần nữa đoàn tụ với Tiếu Bảo Bối, thì suy nghĩ này vẫn luôn hiện hữu ở trong đầu của anh. Anh muốn nhốt Tiếu Bảo Bối ở trong thế giới của bản thân, chỉ có Kiều Trác Phàm anh có thể nhìn được.
Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Tiếu Bảo Bối để ý tới công việc của Tiếu Thị như vậy, thì anh lại không nhẫn tâm.
Mà lần này, Tiếu Huyên và Tiếu Vi đã làm ra những chuyện này, khiến cho Kiều Trác Phàm ý thức được rằng để Tiếu Bảo Bối ở lại Tiếu Thị là vô cùng nguy hiểm.
Nếu đã như vậy thì thà rằng anh đem Tiếu Bảo Bối giam cầm vào trong thế giới của bản thân. Chỉ cần không để cho cô gặp nguy hiểm gì, chỉ cần khiến cho cô có thể cười vui vẻ những thứ khác đều không quan trọng!
Sau khi Kiều Trác Phàm nói ra một câu như vậy thì vẫn luôn chờ Tiếu Bảo Bối trả lời lại.
Bên trong đôi mắt đen láy của anh tràn ngập mong đợi.
Mà sau khi Tiếu Bảo Bối nghe thấy đề nghị này của anh, thì sững sờ một lúc lâu.
Thật ra, cô cũng không hiểu tại sao Kiều Trác Phàm lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy!
Còn nữa cô cũng không hiểu rõ ràng Kiều Trác Phàm biết rõ là cô đã bị lão già kia làm nhục...
Vì sao anh còn đối xử với cô tốt như vậy?
“Kiều Trác Phàm, em không muốn đi!”
Suy nghĩ thật lâu cuối cùng Tiếu Bảo Bối bĩu môi nói.
Lời này khiến cho đôi mắt tràn đầy mong đợi của Kiều Trác Phàm, trong nháy mắt không còn chút ánh sáng