Khí thế, là một môn học bắt buộc trong cuộc sống.
Nhất là khi bạn cực kỳ bế tắt, thậm chí trước mặt những người dự định giẫm đạp bạn ở dưới lòng bàn chân, bạn phải chú ý đến môn học này.
Ở những nơi làm việc trước đó, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa học được cái gì.
Nhưng từ ngày đi theo Kiều Trác Phàm, cô học được không ít khí thế này từ anh.
Nhất là mỗi lần ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối đã thấy qua rất nhiều những quản lý hàng đầu của công ty, hoặc là đại diện của những công ty lớn khác.
Đây chính là: gần mực thì đen gần đèn thì sáng!
Tiếu Bảo Bối cảm thấy bản thân cô chính là trường hợp như vậy.
Mà cô lại liên tục ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, nói là tiến hành thử nghiệm sữa chua nhưng mục đích thực sự chính là để cô đi theo anh học hỏi những thứ này.
Hôm nay, khi ngồi ở đây, Tiếu Bảo Bối phát hiện, cô đã có thể lấy những điều học được ở Kiều Trác Phàm ra sử dụng.
Mã Viện Viện vẫn cau mày nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối.
Cô ta cảm thấy mình hơn hẳn Tiếu Bảo Bối ở mọi mặt, dù là dáng dấp, cơ thể hay là bối cảnh gia đình.
Nhưng hôm nay, Tiếu Bảo Bối đang ngồi ở vị trí đó, nhìn cô ta với nụ cười như có như không khiến Mã Viện Viện có cảm giác quái lạ, giống như mình được mời tới để diễn hề ở trước mặt Tiếu Bảo Bối vậy.
Cảm giác này làm Mã Viện Viện cảm thấy rất không ổn.
"Tiếu Bảo Bối..."
Lúc Mã Viện Viện đang định nói với Tiếu Bảo Bối, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng đứng lên, chậm rãi bước từ vị trí bên kia tới gần Mã Viện Viện.
"Mã tiểu thư, trước kia đúng là chúng ta có quen biết. Nhưng mà bây giờ còn đang ở nơi làm việc, hi vọng cô vẫn nên gọi tôi là "Tiếu chủ nhiệm"."
Về mặt khí thế, hôm nay tuyệt đối không thể thua Mã Viện Viện, vì vậy, Tiếu Bảo Bối cố ý mang một đôi giày cao gót mười mấy cm. Khi cô bước trên đôi giày cao gót đi về phía Mã Viện Viện, âm thanh bén nhọn của đôi giày chạm trên sàn nhà phát ra tiếng vang khiến người ta không vui.
"Tiếu Bảo Bối, cô đừng được voi đòi tiên. Tôi không biết cô làm thế nào mà ngồi lên được vị trí chủ nhiệm của tập đoàn Đế Phàm. Nhưng cô nghe kỹ cho tôi, lần hợp tác này là hơn 100 triệu vốn đầu tư, đây không phải là việc mà người như cô có thể đàm phán được!" Trước khi Mã Viện Viện tiến vào căn phòng làm việc này vẫn luôn suy nghĩ lý do có thể khiến tập đoàn Đế Phàm trực tiếp thay đổi người, để Kiều Trác Phàm đích thân tới nói chuyện cùng cô ta.
Mà bây giờ nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, nhất là dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của Tiếu Bảo Bối, Mã Viện Viện liền cảm thấy có lẽ cơ hội đã tới rồi.
"Kỳ lạ, tại sao tôi vẫn không cảm giác được mình muốn tiến thêm chút nữa nhỉ?" Lúc Tiếu Bảo Bối nghe được giá trị lần hợp tác này hơn 100 triệu, nhịp tim liền đánh rơi vài nhịp.
Hu hu, tại sao lại là hơn 100 triệu?
Sớm biết là hợp đồng lớn như vậy, cô đã không dám tùy tiện yêu cầu Kiều Trác Phàm giao cho cô rồi.
Nhưng bây giờ, Mã Viện Viện đã đến trước mặt của cô. Nếu lúc này lâm trận lùi bước thì thật không tốt.
Đến lúc đó, đã không thay Nhạc Dương xử lý tiểu tam không biết xấu hổ này, ngược lại còn khiến cô ta cười nhạo mình.
"Tiếu Bảo Bối, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi. Cô, không đủ tư cách, để tập đoàn Đế Phàm đổi người khác tới nói chuyện với tôi"
Nhìn Tiếu Bảo Bối đang đứng trước mặt mình, Mã Viện Viện càng thêm phách lối. Vào lúc này, cô ta không những nói năng hung ác mà còn quơ tay múa chân với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng lúc ngón tay của cô ta chỉ chóp mũi Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối lại ra tay rất chính xác, trực tiếp nắm lấy ngón tay Mã Viện Viện bẻ ra ngoài.
Đột nhiên, từ trong phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
"A..."
"Tiếu Bảo Bối, cô bị điên sao? Cô dám đối xử với tôi như vậy?" Mã Viện Viện ôm lấy ngón tay của mình thét lên giận dữ. Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối đã bỏ ngón tay của Mã Viện Viện ra, đồng thời nhanh chóng lui về sau vài bước.
Được rồi, Cô chính là điển hình của kiểu đánh người, lại sợ bị người đánh.
"Tôi cũng chỉ là muốn thay thế cha mẹ cô, dạy dỗ cô một chút, hình như họ không dạy cô gì cả."
Mặc dù mẹ cô mất sớm, nhưng cha đã dạy dỗ Tiếu Bảo Bối cô không thiếu điều gì.
Giống như việc chỉ tay vào mũi người khác như vậy là hành động rất không lễ phép.
Nhưng gia đình của Mã Viện Viện này hình như ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không hiểu. Ngược lại, Tiếu Bảo Bối cũng không ngại dạy dỗ cô ta một chút.
"Cô..." Đánh người, còn có lý lẽ này?
Hiển nhiên Mã Viện Viện cảm thấy tức không nhịn nổi, cô ta đang hung hăng chuẩn bị dùng những ngón tay mới sơn tối hôm qua nhào về phía Tiếu Bảo Bối.
Lúc Mã Viện Viện muốn nhào tới cô, còn rất có khả năng sẽ trúng vào mặt của mình, Tiếu Bảo Bối vội vàng hét lớn với người đang ở bên ngoài: "Anh A Vĩ!"
A Vĩ vẫn luôn đứng canh giữ ở bên ngoài, sau khi nghe tiếng hét của Tiếu Bảo Bối, vội vàng đẩy cửa vào.
"Đáng chết, cô định làm gì Tiếu chủ nhiệm của chúng tôi?" A Vĩ vừa vào cửa, liền thấy Mã Viện Viện đang dự định nhào về phía Tiếu Bảo Bối.
Đây chính là tâm can của Kiều Trác Phàm, đã thích rất nhiều năm, khó khăn lắm mới được bên cạnh bảo bối. Nếu có một chút sơ xuất gì, cho dù cả nhà Mã Viện Viện chết một vạn lần đều không đủ trả giá.
A Vĩ vừa tiến lên, lưu loát bóp chặt cổ tay Mã Viện Viện, kéo cô ta lui về phía sau, không để cô ta đến gần Tiếu Bảo Bối, sau đó liền hỏi: "Tiếu chủ nhiệm, cô không sao chứ?"
Vừa rồi Kiều Thiếu từ trong phòng làm việc đi ra, phải đi họp trước, còn dặn đi dặn lại, muốn A Vĩ anh canh chừng phòng làm việc Tiếu Bảo Bối một chút, tránh việc bảo bối của anh bị người khác bắt nạt.
Nếu Kiều Trác Phàm trở lại thấy Tiếu Bảo Bối bị thương, đến lúc đó khẳng định là lửa giận ngập trời.
"Không có... Không có việc gì!" Hiển nhiên, vừa rồi Tiếu Bảo Bối bị hành động của Mã Viện Viện hù dọa có chút sợ hãi. Vào lúc này, cô nhìn chằm chằm A Vĩ, trả lời có chút chậm chạp.