"..." A Vĩ bị Kiều Trì mắng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Căn bản chuyện này không liên quan đến anh có được hay không?
Anh chỉ phụ trách giao người tới mà thôi.
Kiều Trì phát hiện mình bị xem như hàng hóa, lập tức giận dữ trợn mắt nhìn: ông không phải là hàng hóa!
"Kiều Trì, anh mau xem Kiều Trác Phàm đi! Tay anh ấy bị phỏng đến..."Khi hai người đàn ông còn đang đấu mắt với nhau, Tiếu Bảo Bối ở bên kiamở miệng.
Lúc này, cô thừa dịp Kiều Trác Phàm phân tâm, thành công thoát khỏi lồng ngực của anh.
"...Không phải còn có thể ôm cô thắm thiết sao? Hẳn là không có nghiêmtrọng!" Nghe Tiếu Bảo Bối nói, Kiều Trì liền đi về phía Kiều Trác Phàmnhưng miệng lại không hề có ý buông tha.
Kiều Trì tiến lên, lại phát hiện một người lấy oán báo ân.
Người này, chính là Kiều Trác Phàm.
Kiều Trì anh vội vàng đến chữa thương, tiểu tử này lại bày ra bộ dạngmắt lạnh căm tức nhìn anh, giống như thấy kẻ thù truyền kiếp.
Kiều Trì liếc anh một cái: "... Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy một người mặc quần hoạt hình khêu gợi trai