Lượng tin tức rất lớn, Tiếu Bảo Bối cảm giác đầu óc mình có chút không đủ để vận hành.
Tiếu Huyên phải miễn cưỡng đứng ở cửa đón người, cái này chứng minh nếu không phải chú rể chưa tới thì chính là không muốn tham gia hôn lễ này! Nhưng mặc kệ vì sao, Tiếu Bảo Bối cũng rõ một điều: Tiếu Huyên không được Quý Xuyên tôn trọng!
Mặc dù nhìn cô ta một mình ưỡn thẳng sống lưng đứng ở cửa tiếp khách, Tiếu Bảo Bối có chút đồng tình nhưng nghĩ đến Tiếu Huyên cướp chú rể này từ trên tay của mình, Tiếu Bảo Bối liền bỏ qua chút đồng tình đó.
Lúc Tiếu Huyên cướp được Quý Xuyên, hai người tới tham gia hôn lễ của Tiếu Bảo Bối cô để khoe khoang thắng lợi, lúc ấy Tiếu Bảo Bối đã nói với Tiếu Huyên, người đàn ông này có thể vứt bỏ Tiếu Bảo Bối cô thì cũng có thể vứt bỏ cô ta.
Nhưng khi đó Tiếu Huyên cho rằng lời nói đó như gió thoảng bên tai. Hôm nay, xảy ra tình cảnh này cũng là cô ta gieo gió gặt bão.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tiếu Bảo Bối cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng.
"Hiện tại trong lòng dễ chịu hơn chút nào chưa?" Kiều Trác Phàm thấy cô nụ cười liền thở dài một hơi. Lúc nói lời này, anh cúi xuống gần hơn, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ cắn yêu lỗ tai Tiếu Bảo Bối.
"Kiều Trác Phàm, không cho phép anh làm hành động thân mật như vậy!" Anh đánh lén thành công khiến khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đỏ lên, rối rít muốn đẩy Kiều Trác Phàm đang ghé sát vào mình ra.
"Anh cùng bà xã thân mật là có lỗi sao?" Hành động xấu bị Tiếu Bảo Bối lên án nhưng Kiều Đại gia không hề có chút áy náy, ngược lại còn tiếp tục vươn tay nhẹ nhàng xoa lỗ tai đã đỏ bừng của Tiếu Bảo Bối.
Cách làm xấu xa như thế lại một lần nữa bị Tiếu Bảo Bối phản kháng. Sau khi đẩy tay anh ra, cô nói: "Nhưng người anh muốn thân mật bây giờ chỉ sợ không phải là em!"
Lúc nói lời này, trong đầu Tiếu Bảo Bối thoáng hiện lên cảnh tượng cô gái mặc bộ váy màu đỏ cùng Kiều Trác Phàm tiến vào chiếc xe con mà Tiếu Huyên gửi qua cùng một câu nói kia: "Nếu người phụ nữ Kiều Trác Phàm thích trở lại thì sao đây?"
Sự lo lắng giống như cỏ dại, mạnh mẽ phát triển. Chỉ là cô không ngờ mình sẽ thiếu kiên nhẫn mà trực tiếp hỏi lên lời như vậy.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông ngồi bên cạnh thoáng ngập ngừng. Bàn tay đang đặt trên vai cô cũng đột nhiên gia tăng sức lực: "Em nói cái gì?"
Phản ứng này khiến Tiếu Bảo Bối cảm thấy Kiều Trác Phàm "giấu đầu hở đuôi", hành động này chứng tỏ bị cô nói trúng tim đen nên mất hứng sao?
"Em không nói gì cả!" Tiếu Bảo Bối muốn rút tay mình khỏi Kiều Trác Phàm, nào ngờ lại bị anh giữ chặt hơn. Sức lực kia làm Tiếu Bảo Bối có cảm giác anh như muốn bẻ gãy cánh tay cô vậy. Cô muốn tránh nhưng anh không cho cô cơ hội.
"Tiếu Bảo Bối, anh cho em một cơ hội, nói những lời vừa rồi lại lần nữa!" Cả quá trình, tầm mắt Kiều Trác Phàm vẫn luôn rơi trên người cô.
Loại cảm giác này khiến Tiếu Bảo Bối rất không vui. Giống như bây giờ cô chính là một phạm nhân đợi thẩm vấn, mà Kiều Trác Phàm chính là người giám ngục.
"..." Dưới ánh mắt uy hiếp của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối kiên quyết mím chặt môi, không chịu nói nửa lời. Cô quật cường như thế khiến không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng.
Thời điểm hai người bởi vì chuyện này mà không vui, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.
"Chú rể đến!" Trừ xôn xao ngoài cửa chính, xung quanh cũng tràn đầy tiếng bàn luận.
Thừa cơ hội này, Tiếu Bảo Bối muốn hất cái tay trên đầu vai mình ra. Cho nên, tầm mắt của cô cũng nhìn theo phương hướng kia.
Lúc này Quý Xuyên mặc quần áo bình thường, không phải áo sơ mi trắng, tây trang đen. Trang phục như vậy không phù hợp chút nào. Chỉ là Quý Xuyên có giá trị nhan sắc khá cao, cho nên khi anh ta đứng đứng bên cạnh Tiếu Huyên ăn mặc rất xinh đẹp cũng là một cảnh tượng không tệ.
Quý Xuyên sắc mặt không tốt, vất vả chạy tới bên này. Nhất là đối mặt vô số người tiến lên phía trước nói chúc mừng càng khiến mặt Quý Xuyên khó coi hơn.
Sau đó, anh ta và Tiếu Huyên không biết đứng ở cửa nói gì. Tiếu Bảo Bối thấy hai người kia càng ngày càng kịch liệt...
Cô đang định tiến lên ngó xem hai người này rốt cuộc ở đây nói những gì, nhưng lúc này cô lại nghe được bên cạnh mình truyền đến tiếng hừ lạnh: "Tiếu Bảo Bối, em vẫn còn quan tâm đến hắn ta?"
Nghe Kiều Trác Phàm nói lời này, Tiếu Bảo Bối cảm giác như sấm nổ ngang trời. Chẳng lẽ Kiều Trác Phàm xem cuộc sống giống như tiểu thuyết tổng giám đốc cẩu huyết ư? Nữ chính bị nam chính ngược chết đi sống lại, cuối cùng vẫn yêu anh ta?
Dĩ nhiên tình huống cẩu huyết này trên thực tế cũng có. Dù sao, vở kịch đều có nguồn gốc từ cuộc sống, kiểu nữ chính thiếu não này nhất định có tồn tại. Chỉ là Tiếu Bảo Bối tuyệt đối không phải là một trong số đó.
"Kiều Trác Phàm, đề tài này quá ngây thơ rồi! Em không muốn tiếp tục nói về nó!" Tiếu Bảo Bối phẫn hận hất tay Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm bình tĩnh lại nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn sang Tiếu Bảo Bối, giống như nếu cô dám nhìn Quý Xuyên lâu một chút thì sẽ tiếp tục gán ghép tình tiết cẩu huyết vừa rồi cho cô vậy.
Không biết Tiếu Huyên cùng Quý Xuyên chạy đi đâu, tất cả quan khách đều bàn luận xôn xao, giống như đang lo lắng hôn lễ sẽ không được tiến hành. So với những người đó, Kiều Trác Phàm ung dung tự tại, một mình thưởng thức rượu đỏ. Đối với anh mà nói, hiện tại chỉ cần Quý Xuyên không xuất hiện, không cướp đi sự chú ý của Tiếu Bảo Bối thì hôn lễ có được cử hành hay không không quan trọng.
Sau một khoảng thời gian, Tiếu Huyên cùng Quý Xuyên đồng thời xuất hiện. Hơn nữa, cảnh tượng giằng co lúc trước cũng không còn. Lúc này Tiếu Huyên đã mang bao tay viền tơ, khoác vào khuỷu tay Quý Xuyên, đầu cũng tựa vào vai anh ta.
Nhìn vậy thật giống một đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm, rốt cuộc cũng tiến đến cánh cổng hôn nhân. Dĩ nhiên, nếu như trên mặt Quý Xuyên nở thêm nụ cười thì sẽ hoàn mỹ hơn.
Bỏ qua lùm xùm trước cửa thì hôn lễ này vẫn tính là viên mãn. Dĩ nhiên, nếu thời điểm Quý Xuyên trao nhẫn cưới cho Tiếu Huyên không do dự quá lâu thì càng hiệu quả.
Sau khi hôn lễ cử hành xong, trên mặt quan khách đều là nụ cười. Khi cô dâu chú rể mời rượu, ai cũng chân thành chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Đến bàn Tiếu Bảo Bối, ánh mắt Quý Xuyên có biến hóa thay đổi rất lớn.
Thật ra vừa rồi lúc cử hành nghi thức, khách sạn cố ý tắt đèn hội trường. Sau đó, ánh đèn tập trung vào anh ta, Tiếu Huyên cùng mục sư. Bởi vậy, Quý Xuyên vốn không để ý đến người nào ngồi phía dưới.
Khi thấy Tiếu Bảo Bối ở chỗ này, Quý Xuyên ngây ngẩn cả người. Đáng chết, đây mới là mục đích của Tiếu Huyên? Để Tiếu Bảo Bối tận mắt nhìn anh ta kết hôn, bóp chết chút hy vọng cuối cùng của Quý Xuyên từ trong trứng nước!
"Mau thu hồi vẻ mặt này của anh lại đi, nếu không cẩn thận tôi cho anh ghé thăm trại giam đó, chồng thân yêu của tôi!" Cả người Quý Xuyên căng thẳng, căm hận giống như dã thú muốn tấn công Tiếu Huyên. Một điểm này, Tiếu Huyên đứng bên cạnh anh ta sao có thể không nhận ra? Thấy Quý Xuyên nhìn chằm chằm cô ta giống như kẻ thù, Tiếu Huyên tiếp tục duy trì nụ cười ngoài mặt, sau đó ghé vào tai anh ta nói một câu như thế.
Không ngoài dự liệu, quả thật Quý Xuyên trầm mặt xuống. Chỉ là ngay sau đó, anh ta không hề do dự cùng Tiếu Huyên bước tới bàn Tiếu Bảo Bối, cầm ly rượu hướng về phía mọi người nói: "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báo đến tham gia hôn lễ. Đây là vinh hạnh của Quý Xuyên tôi..."
Nói đến đây, tầm mắt Quý Xuyên nhìn vào Tiếu Bảo Bối. Trong mắt anh ta thể hiện sự khổ sở, giãy giụa bất đắc dĩ cùng tình yêu say đắm.
Chẳng qua trong khi Tiếu Bảo Bối còn chưa nhận ra điều gì đã nghe thấy âm thanh cụng ly phát ra thật lớn.
Quý Xuyên nhìn lại thì thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Trác Phàm. Trong nháy mắt, Quý Xuyên thật muốn trực tiếp bỏ ly xuống, cùng người đàn ông này đánh một trận, sau đó để Tiếu Bảo Bối trở về bên cạnh mình.
Nhưng lý trí mách bảo anh ta không thể! Thứ nhất, hiện tại chứng cứ trọng yếu vẫn còn trong tay Tiếu Huyên, thứ hai dù anh ta cùng Kiều Trác Phàm đánh nhau, đoán chừng cũng là anh ta thua...
Bất đắc dĩ, Quý Xuyên chỉ có thể cùng Kiều Trác Phàm chạm cốc, hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo liên tiếp.
Tóm lại, buổi hôn lễ này của Quý Xuyên, người vui vẻ là quan khách, người đau khổ là anh ta. Nhưng đây cũng coi là ác giả ác báo...
Tiếu Bảo Bối bên này thì sao?? Thật ra lúc Quý Xuyên tới đây mời rượu, nếu nói trong lòng cô không có chút cảm xúc nào thì thật giả dối. Dù sao những năm tháng trước đây, Quý Xuyên đã cùng cô trưởng thành. Nhưng nếu nói cô đau lòng ... vậy thì hơi khoa trương rồi, cô chỉ cảm thấy Quý Xuyên có chút đáng thương thôi. Rõ ràng anh ta không muốn cùng Tiếu Huyên cử hành hôn lễ nhưng lại không thể không kết hôn. Hôn nhân miễn cưỡng như vậy sẽ hạnh phúc sao?
Tiếu Huyên đột nhiên xoay người khiến Tiếu Bảo Bối thấy được sau lưng áo cưới. Chiếc váy cưới trắng thuần khiết kia cực kỳ giống váy cưới ban đầu cô và Quý Xuyên đặt lúc kết hôn.
Nhưng sau đó cô không mặc chiếc váy đó để cùng Kiều Trác Phàm cùng nhau đi vào lễ đường vì anh cho Anna đưa tới một bộ khác...
Xung quanh áo cưới, thậm chí trên ngực, trên cổ áo cũng nạm thạch anh ngũ sắc. Một khi mặc vào, tựa như công chúa từ thế giới cổ tích bước ra.
Mà khiến Tiếu Bảo Bối ấn tượng sâu sắc nhất không phải áo cưới này rất vừa vặn với cô, mà là sau hôn lễ, khi Anna thấy cô đã hỏi: "Tiếu Bảo Bối, cô có biết cô bộ váy cưới này có ý nghĩa gì không?"
Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối lại nhớ sau hôn lễ cô liền thay chiếc váy ra, cuối cùng nó được để vào hộp quà tuyệt đẹp rồi đặt trong cốp xe của Kiều Trác Phàm.
Hiện tại bộ lễ phục đó ở đâu cô cũng không rõ. Trước đây, Tiếu Bảo Bối không để ý rốt cuộc bộ lễ phục kia có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên rất muốn biết.
"Lại đang nghĩ cái gì?" Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm bóng lưng Tiếu Huyên, bên cạnh lại truyền tới hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông.
Nghe thế, Tiếu Bảo Bối xoay người nhìn về phía Kiều Trác Phàm. Sau khi phát hiện anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, cô nói: "Em đang nghĩ đến Quý Xuyên a!"
Một câu nói như vậy, lập tức khiến Kiều Trác Phàm thay đổi sắc mặt.
Xem ra, đàn ông đều là sinh vật coi trọng mặt mũi, điểm này không sai chút nào. Nhìn Kiều Trác Phàm bây giờ chẳng phải sẽ biết sao? Trong lòng Kiều Trác Phàm có thể tưởng nhớ một người, lén cô đi gặp mặt cô ta. Nhưng khi phát hiện Tiếu Bảo Bối cô có bất kỳ suy nghĩ không chính đáng nào liền trợn mắt, tức giận với cô!
Cái này không phải minh chứng cho câu nói quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn ư!
Không biết xấu hổ!
Trong lòng Tiếu Bảo Bối thầm mắng một hồi, phát hiện vị gia này rất có thể sẽ lại tiếp tục nói về những tình tiết cẩu huyết lúc trước, cô liền nhếch môi nói: "Chọc anh thôi!"
Tiếu Bảo Bối chủ động xuống nước nói với anh những lời này không phải sợ Kiều Trác Phàm. Dù sao đấu với Kiều Trác Phàm, tiền thì cô không có, cùng lắm chỉ có một cái mạng này thôi. Lại nói bây giờ cô đang mang thai, anh cũng không dám đối xử quá đáng với cô.
Cô chủ động cầu hòa, thật ra chính là muốn tìm hiểu xem váy cưới ở nơi nào.
Sau đó, cô phát hiện sắc mặt Kiều Trác Phàm đột nhiên hòa hoãn đi một ít liền thừa thắng xông lên hỏi: "Em đang nghĩ, chiếc váy cưới em mặc lúc kết hôn có còn không?"
Nghe được lời này, Kiều Trác Phàm sửng sốt một chút. Ngay sau đó, đôi mắt đen vốn không vui vì ghen ghét với Quý Xuyên lại nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối hồi lâu.
"Anh vẫn đặt trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng. Sao vậy? Em muốn nhìn sao?"
Tiếu Bảo Bối sửng sốt một chút, ngay sau đó lại mở miệng: "Ừm, em muốn nhìn một chút!"
Thật ra vừa rồi cô còn định về nhà mình lặng lẽ tìm xem có thấy không. Nhưng bây giờ Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy may mắn vì đã hỏi Kiều Trác Phàm, nếu không, cô có tìm thế nào cũng sẽ không tìm thấy.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lại suy nghĩ, Kiều Trác Phàm có thể đem váy cưới bỏ vào tủ bảo hiểm, cái này chứng minh nó không nhất thiết có ý nghĩa với anh giống như lời Anna nói lúc trước...
Đoán chừng, anh cũng không tùy tiện lấy ra cho người không liên quan như cô xem đi! Nghĩ tới đây, đầu vai Tiếu Bảo Bối cụp xuống.
Nhưng ngay lúc này, vốn cho là đời này cũng không thấy lại chiếc váy cưới kia, Tiếu Bảo Bối lại nghe Kiều Trác Phàm lên tiếng: "Muốn nhìn thì dễ thôi, khi trở về, anh để A Vĩ đi lấy ra ngoài cho em xem..."
Nghe nói như thế, vốn còn chút nhụt chí, Tiếu Bảo Bối đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Trác Phàm, đôi mắt đẹp lén lút có ánh sáng rực rỡ.
Kiều Trác Phàm không rõ cô có ý gì nhưng để cô bớt giận một chút, đó chính là vinh hạnh lớn nhất của anh.
—— tuyến phân cách ——
"Cho em!" Tham gia xong hôn lễ Quý Xuyên, ngày hôm sau, Tiếu Bảo Bối thật vất vả giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, phía trước liền xuất hiện một cái hộp xinh đẹp.
Tiếu Bảo Bối nắm loạn chùm tóc đuôi gà của mình, nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm thật lâu.
Vừa tỉnh ngủ chính là lúc cô ngây ngô nhất. Bây giờ cô không biết anh đưa cho cô một cái hộp làm gì? Thật ra cô còn muốn ngủ thêm một lát nữa mà thôi, có được hay không?
Nhìn tiểu nha đầu sửng sốt thật lâu, Kiều Trác Phàm biết cô đang suy nghĩ cái gì. Anh vén một bên chăn lên, chui vào, thuận thế ôm cô vào trong ngực, để lưng cô dán chặt mình.
Sau đó, anh luồn qua nách Tiếu Bảo Bối, mở cái hộp kia.
Trong nháy mắt khi hộp mở ra, Tiếu Bảo Bối đầu tiên chú ý tới thạch anh ngũ sắc trên cổ áo. Thấy cái này, Tiếu Bảo Bối cuối cùng nhớ lại, ngày hôm qua cô muốn nhìn thấy váy cưới lúc trước.
"Không phải em nói muốn xem sao? Cho em..." Sáng sớm, giọng nói của Kiều Trác Phàm giống như gió nhẹ, một loại sảng khoái vang lên bên tai Tiếu Bảo Bối, làm cho tâm tình cô thật vui vẻ.
Thật ra thì, chuyện ngày hôm qua cô đã sớm quên. Nhất là mới vừa vặn tỉnh ngủ, cô vốn đem chuyện này quên mất đi.
Nhưng bây giờ, khi người đàn ông này sáng sớm cầm hộp quà đựng váy cưới đưa đến trước mặt cô, Tiếu Bảo Bối nói không cảm động là giả. Dù sao, lời cô nói ra có người nhớ rõ, hơn nữa còn thực hiện. Niềm vui đó không phải chỉ dùng ngôn ngữ là có thể biểu đạt được.
"Muốn mặc vào sao?" Người đàn ông lấy lễ phục ra, hôn tai cô hỏi.
m thanh của anh truyền tới, như có như không khiêu khích thần kinh nhạy cảm của Tiếu Bảo Bối, khiến cô nổi cả da gà.
"Có thể mặc sao?" Nhìn váy cưới, Tiếu Bảo Bối có chút nghi ngờ. Nhìn bộ dạng chiếc váy này, có lẽ là của cô gái kia! Trong hôn lễ, anh có thể lấy ra cho cô mượn mặc đã không dễ rồi. Tiếu Bảo Bối không nghĩ tới hiện tại anh vẫn cho cô mặc thử.
Nhưng cô không ngờ, Kiều Trác Phàm nói cho cô biết: "Dĩ nhiên có thể, đây vốn chính là của em!"
Một khắc kia, bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối đang vuốt ve những viên kim cương kia chợt dừng lại...
"Sao vậy?" Sự khác lạ của cô, Kiều Trác Phàm tự nhiên cũng chú ý tới.