Ngay lúc Tiếu Bảo Bối trợn tròn mắt nhìn chiếc xe tải kia lao tới, mà không biết phải phản ứng như thế nào, thì phía sau chợt vang lên một giọng nam quen thuộc: “Bảo Bối!”
Ngay sau đó, Tiếu Bảo Bối cảm giác được cánh tay của mình có một lực tác động vào, kéo qua một bên.
Bởi vì sức lực của người kia tác động vào hơi lớn, nên cả người của Tiếu Bảo Bối đột nhiên bay về phía sau...
Nhưng mà vào lúc cô bay qua người kia liền ôm chặt lấy cả người cô. Điều này dẫn tới cả hai người bọn họ đều bay về phía sau...
Lúc chiếc xe chạy vụt ngang qua, tiếng mắng chửi của tài xế không ngừng vang lên: “Muốn chết à! Qua đường không có mắt hay sao vậy?”
Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hoàn hồn lại, nên căn bản không để ý tới tiếng mắng chửi kia. Dđienn damn leie quyýdon.
Bởi vì sau khi cô bị lôi kéo về phía sau, cảm giác được phía dưới người có cái gì đó mềm mềm, cả người của mình vừa lúc đè lên trên...
Bị té như vậy, Tiếu Bảo Bối không có chút cảm giác đau đớn nào. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối nghe thấy được người phía dưới khẽ rên đau.
Đợi cô ngẩng đầu lên, thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn...
Quý Xuyên!
Người đàn ông này chính là mối tình đầu trong những năm tháng thanh xuân của Tiếu Bảo Bối, lúc này đang ôm lấy cô nằm trên hàng rào cây xanh.
“Quý Xuyên?” Lúc Tiếu Bảo Bối nhìn thấy anh ta rồi, vội vàng đứng lên khỏi người anh ta. Con mèo nhỏ ở trong lòng Tiếu Bảo Bối, cũng rất may mắn thoát khỏi một kiếp này.
Con mèo ở trong tay của Tiếu Bảo Bối kêu lên meo meo, Tiếu Bảo Bối vội vàng bỏ con mèo nhỏ qua một bên.
Mà Quý Xuyên sau khi thấy Tiếu Bảo Bối đứng dậy rồi, thì ôm lấy thắt lưng của mình đứng lên.
Nhưng mà dịch chuyển một chút, chân mày của Quý Xuyên nhíu chặt lại thành một đường.
“Quý Xuyên, tại sao anh lại ở đây...” Tiếu Bảo Bối nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, đầu óc trống rỗng.
“...” Quý Xuyên ôm lấy thắt lưng của mình, nhìn Tiếu Bảo Bối một cái.
Anh ta sẽ không nói cho Tiếu Bảo Bối biết, thực ra thì trong khoảng thời gian này anh ta vẫn thường xuyên ở chỗ này.
Chỉ cần Tiếu Bảo Bối để ý hoàn cảnh xung quanh nhiều hơn một chút, thì cô nhất định sẽ phát hiện lúc cô và Kiều Trác Phàm tan làm, ở bên ngoài tập đoàn Đế Phàm có một chiếc xe vẫn liên tục đậu ở một chỗ không xa.
Mà chủ nhân của chiếc xe kia, chính là Quý Xuyên. Taoo do leê quíy dđono.
Bắt đầu từ lúc Tiếu Bảo Bối tới tập đoàn Đế Phàm làm, dường như mỗi ngày anh ta đều sẽ đi qua.
Ban đầu anh ta chỉ muốn nhìn thử xem Tiếu Bảo Bối làm việc ở chỗ này có được tốt hay không, nếu như để cho anh ta phát hiện ra Kiều Trác Phàm nhân lúc Tiếu Bảo Bối qua bên này mà bắt nạt cô, Quý Xuyên cảm thấy là mình cần thiết phải cho Kiều Trác Phàm biết một chút lợi hại của anh ta. Động cơ này, khiến cho anh ta nhìn giống như là một người anh trai thích bảo vệ em gái của mình vậy.
Nhưng trên thực tế, anh ta phát hiện mỗi ngày bất kể là Tiếu Bảo Bối đi làm hay tan tầm, đều có Kiều Trác Phàm ở bên cạnh.
Hơn nữa mỗi lần đi ra từ tập đoàn Đế Phàm, hai người bọn họ đều vừa nói vừa cười. Có đôi khi, Kiều Trác Phàm còn trực tiếp ôm eo của Tiếu Bảo Bối đi ra...
Cảnh tượng này đã chứng minh được, những ngày này Tiếu Bảo Bối trôi qua rất tốt, ngay cả tình cảm với Kiều Trác Phàm cũng đột nhiên tăng mạnh.
Theo lý thuyết, khi nhìn thấy như vậy anh ta sẽ yên tâm, không nên tới quanh quẩn ở tập đoàn Đế Phàm nữa mới đúng.
Nhưng mà lúc nào anh ta cũng không khống chế được trái tim của mình.Mấy ngày trôi qua, anh ta vẫn cứ như vậy sau khi tan làm lập tức lái xe qua đây, nhìn Tiếu Bảo Bối một chút. Giống như bây giờ vậy, lúc đi ra nói chuyện với khách hàng, sau khi xử lý xong anh ta lại lượn một vòng dưới lầu của tập đoàn Đế Phàm.
Nhưng mà Quý Xuyên không thể nào ngờ tới được, vì như vậy nên mới khiến cho mình bắt gặp được cảnh tượng vừa rồi.
Tiếu Bảo Bối đứng ngẩn người ở giữa đường, suýt nữa thì chiếc xe kia đụng phải cô. Taoo do leê quíy dđono.
Một giây kia, Quý Xuyên cảm thấy tim của mình giống như bị đông cứng lại.
Nếu như không có Tiếu Bảo Bối, anh ta cảm thấy thế giới của mình không còn ánh sáng nữa.
Cũng bởi vì có ý nghĩ như vậy nên Quý Xuyên đã không chút suy nghĩ mà xông lên, kéo Tiếu Bảo Bối trở lại.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô từ con đường chết được mình kéo trở về, trong lòng Quý Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
“Có bị thương chỗ nào hay không?” Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, Quý Xuyên lựa chọn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Em không sao! Nhưng mà... Sắc mặt của anh hình như không được tốt lắm! Quý Xuyên, không phải anh bị thương đấy chứ?” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, thì tay định sờ soạng thắt lưng của Quý Xuyên theo bản năng.
Nhưng ngay lúc tay của cô sắp chạm vào, thì tay của Quý Xuyên lại chạm vào tay của cô, hơn nữa còn nắm lấy tay của cô trong lòng bàn tay.
“Quý Xuyên...” Nhìn thấy Quý Xuyên nắm lấy tay của mình, Tiếu Bảo Bối giống như chạm phải thứ gì đó nóng bỏng vậy, vội vàng thu lại bàn tay của mình.
Mà hành động này, khiến cho Quý Xuyên có chút đau lòng.
Nhìn bàn tay trống không của mình, khóe miệng của Quý Xuyên khẽ cong lên một đường cong mỉa mai.
Nếu như trước kia anh ta nắm tay của Tiếu Bảo Bối như vậy, thì dường như ngay cả cái miệng nhỏ của cô cũng trực tiếp dâng tới bên cạnh anh ta. Đừng nghi ngờ, Tiếu Bảo Bối quả thật chính là một cô gái bám người như vậy. Nếu như cô ấy thích ai, thì sẽ bám dính không buông!
Nhưng mà bây giờ, anh ta chỉ mới cầm tay của cô, cô đã giống như dẫm phải cứt chó vậy...
Nghĩ tới đây, Quý Xuyên mới ý thức được lúc đó bản thân mình ở trong phúc mà không biết là phúc! leê quý d0n9 Đợi tới lúc mất đi tất cả rồi, mới cố gắng vãn hồi lại.
“Quý Xuyên, nếu như anh bị thương em sẽ đưa anh tới bệnh viện!” Sau khi Tiếu Bảo Bối thu hồi lại bàn tay của mình, lại phát hiện Quý Xuyên vẫn đang nhìn chăm chú vào bàn tay giơ vào khoảng không kia, cô vội vàng ôm lấy con mèo nhỏ ở bên cạnh vào trong lòng, giả vờ như bản thân đang bận rộn.
Lúc cô nói ra lời này, Quý Xuyên đã ôm lấy eo của mình đứng lên, nói với cô: “Anh không sao...”
“Anh thực sự không có chuyện gì chứ?” Tiếu Bảo Bối cảm thấy, chân mày của Quý Xuyên nhíu lại có chút là lạ.
“Không có việc gì! Anh đi trước, phải về công ty họp!” Nói xong lời này, Quý Xuyên ôm lấy eo của mình, sải bước đi về phía trước, từng bước từng bước đi cách xa cô.
Cũng không phải anh ta không muốn ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối thêm một chút nữa!
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ta đều lượn quanh quẩn một vòng ở dưới tập đoàn Đế Phàm, sau khi tan tầm lại ngây người canh giữ ở khu vực lân cận nhà Kiều Trác Phàm là vì cái gì!
Bây giờ khó lắm mới có cơ hội nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, đương nhiên anh ta muốn nói chuyện với cô nhiều thêm mấy câu.
Nhưng mà Quý Xuyên có thể cảm nhận được, vừa rồi lúc anh ta ôm Tiếu Bảo Bối té ngã xuống hàng rào cây xanh ven đường, thắt lưng của anh ta đã đụng vào thềm đá. Phỏng đoán sơ bộ có lẽ sương sườn của anh ta đã bị gãy ít nhất hai cái. Nếu không tại sao bây giờ mỗi khi hít thở anh ta lại thấy nhói lên như bị kim châm?
Lúc này anh ta cần phải tới bệnh viện để điều trị gấp. Mà anh ta cũng không muốn mình trở nên chật vật như vậy ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối, như vậy thật vô dụng...
Cho nên lúc anh ta phát hiện bản thân mình bị thương, thà rằng anh ta lựa chọn rời xa Tiếu Bảo Bối. leê quý d0n9
“Quý Xuyên...” Thực ra Tiếu Bảo Bối còn muốn nói gì nữa, nhưng mà Quý Xuyên bước rất nhanh, chỉ một lát anh ta đã đi tới chỗ chiếc xe dừng ở đối diện bên đường. Cho nên những lời mà Tiếu Bảo Bối muốn nói chỉ có thể nghẹn lại ở cổ họng...