Nhưng mà những người kia lúc nhìn cô, thì cũng ít nhiều gì mang theo những tình cảm khác. Có rất nhiều người là muốn nịnh nọt cha cô, cũng có nhiều người hâm mộ vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô.
Ánh mắt trong sạch như Tiếu Bảo Bối lúc này thật sự là lần đầu tiên cô gặp phải.
Mà điều này cũng là điều mà Anna cảm thấy đáng quý.
“Làm sao vậy? Có phải là bởi vì những người ở ngoài kia không?” Bởi vì di truyền được một chút gì đó của cha cô, cho nên thính lực của cô cũng có được thiên phú hiếm có.
Cho nên lúc vừa rồi lúc cô đang đi về phía phòng giải khát thì nghe được đoạn đối thoại kia.
Nội dung đại khái là Tiếu Bảo Bối chính là tình nhân mà Kiều Trác Phàm bao dưỡng, hơn nữa lại còn giấu ở trong tập đoàn Đế Phàm.
Cũng đúng, trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió.
Hơn nữa ngày hôm đó khi Tiếu Bảo Bối bị thương, Kiều Trác Phàm đã vô cùng lo lắng ôm cô chạy ra khỏi tập đoàn Đế Phàm, đã bị không ít nhân viên ở đây tận mắt chứng kiến. Bởi vì như vậy cho nên chuyện Tiếu Bảo Bối là người phụ nữ của Kiều Trác Phàm đã lan truyền ra.
“Tôi cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ đều không muốn nói chuyện với tôi!” Tiếu Bảo Bối có chút buồn bã. Cô cảm thấy hoàn cảnh mới ở đây dường như còn khó thích ứng hơn khi cô mới tốt nghiệp và tiến vào Tiếu Thị làm việc.
Khi đó, cô cũng được coi như là một nhân viên nhảy dù vào trong đội ngũ nhân viên của Tiếu Thị. Bởi vì là thiên kim của tổng giám đốc, cho nên cũng có không ít thì nhiều có chút xa cách đối với cô.
Nhưng mà sau đó thì mỗi lần Tiếu Bảo Bối đều tích cực tham gia các hoạt động của công ty, khiến cho cảm giác xa cách kia nhanh chóng bị phá vỡ.
Nhưng mà lần này, những nhân viên trong tập đoàn Đế Phàm dường như còn khó ứng phó hơn cả những người kia.
“Không cần phải buồn vì những người đó! Nếu như thật sự cảm thấy không vui, thì tìm Kiều thiếu kêu thải những người này là được!”
Anna vừa uống trà sữa vừa hừ nhẹ.
Giọng nói nhẹ như nước chảy mây trôi kia, giống y hệt như những nội dung mà Tiếu Bảo Bối đọc trên tạp chí ngày hôm nay.
Nhưng mà dường như cô vẫn chưa ý thức được một câu nói này thế nhưng mà quyết định công việc của rất nhiều người.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe như vậy thì chỉ bĩu môi nói: “Làm sao có thể? Bọn họ không để ý tới tôi thì không để ý thôi, làm như vậy thì quá tàn nhẫn rồi!”
Mặc dù cô xuất thân trong một gia đình rất tốt, nhưng mà cô cũng hểu được có một số người cần phải dựa vào công việc để nuôi sống cả nhà. Cho nên, cô thực sự không hy vọng sự việc phát triển theo hướng này.
“Hơn nữa, Kiều Trác Phàm sẽ không thể nào vì tôi mà làm như vậy được...” Câu nói cuối cùng này là Tiếu Bảo Bối nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng mà những lời nói này vẫn lọt vào trong tai của Anna.
“Tiếu Bảo Bối, cô lại không hiểu rồi. Người phạm sai lầm thì nên nhận lấy sự trừng phạt. Nếu như bọn họ không nhận lấy bài học kinh nghiệm khi ở đây mà ăn nói lung tung, thì sau này khi làm việc ở những chỗ khác bọn họ vẫn sẽ vi phạm. Bởi vậy nên trong nội bộ công ty sẽ có rất nhiều người miệng rộng. Tôi cảm thấy, để những người kia ở lại sẽ ảnh hưởng tới sự đoàn kết và ổn định của công ty chi bằng cứ đuổi thẳng cổ bọn họ đi, khiến cho bọn họ nhận được bài học kinh nghiệm trong chuyện này. Khiến cho công ty đoàn kết hơn, đồng thời cũng khiến cho những người này nhận ra được khuyết điểm của mình!” Những lời này, Anna nói có chút chân thành.
Mà Tiếu Bảo Bối sau khi nghe thì như lọt vào trong sương mù.
Nhưng mà điều mà khiến cho Tiếu Bảo Bối kinh ngạc nhất chính là câu nói phía sau của Anna.
"Tiếu Bảo Bối, cô thực sự có thể khiến cho Kiều Trác Phàm sa thải những người nói lung tung kia! Chưa thử qua sao cô biết là không được?”
Lúc nói xong những lời này, Anna đã bưng ly trà sữa của mình chậm rãi đi ra khỏi phòng giải khát.
Thực ra thiếu chút nữa đã nói cho Tiếu Bảo Bối biết: cho dù cô có muốn hái sao trên trời, thì Kiều Trác Phàm cũng sẽ hái xuống cho cô! Cưng chiều tới mức như vậy, làm sao anh ta có thể để cho mấy người ăn nói lung tung làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô được chứ?
Nhưng mà Anna suy nghĩ lại, chút chuyện tình yêu đương gì gì đó vẫn nên để tự Kiều thiếu nói ra thì tốt hơn.
Người đàn ông khó tính kia, nếu như biết được cô huyên thuyên ở trước mặt Tiếu Bảo Bối thì đoán chừng là cô cũng không có đồ ngon để ăn đâu.
Nghĩ tới đây Anna vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
Mà lúc Anna rời đi, Tiếu Bảo Bối ở lại có chút tò mò nháy mắt: Hay là thử một chút xem sao?
- - Đường phân cách - -
Một lần nữa quay trở lại phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, thấy Kiều Trác Phàm vẫn giống như trước, ngồi yên tại vị trí làm việc, giống như không có bất kỳ dấu hiệu rời đi nào. Tiếu Bảo Bối vội vàng lặng lẽ ngồi lại trên ghế sofa.
Đến làm việc tại tập đoàn Đế Phàm, cô không cần phải mặc những bộ đồng phục cứng nhắc như khi đi làm ở Tiếu Thị. Mà thỉnh thoảng Kiều Trác Phàm đều sẽ cho người đến nhà đưa một đống quần áo. Phần lớn đều là váy liền thân.
Giống như hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng có in hình những bông hoa nhỏ li ti, tay áo bèo nhún. Nhưng mà váy áo xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng mà lại không có túi!
Cho nên cô chỉ có thể mang cái túi con cáo mà lần trước cô đi dạo phố cùng với Nhạc Dương đã mua được, bên trong đó để khăn giấy và điện thoại di động.
Xét thấy chuyện cô bị thương mấy ngày hôm trước, cho nên dù cô có đi dạo một mình ở trong tập đoàn Đế Phàm thì Kiều Trác Phàm cũng yêu cầu cô mang theo điện thoại di động. Cho nên lúc cô vừa ra cửa thì còn đeo theo cái túi xách con cáo đáng yêu này.
Lúc trở lại phòng làm việc, chuyện đầu tiên mà Tiếu Bảo Bối muốn làm chính là lấy cái túi xách này xuống.
Mà ngay vào lúc này giọng nói của Kiều Trác Phàm từ phía sau vang lên.
“Cục cưng, đi chơi về rồi?”
Giọng nói của anh mang theo sự cưng chiều trước sau như một. Có lẽ là do ánh mắt trời khiến cho người ta có chút lười biếng. Lúc này trong giọng nói của Kiều Trác Phàm cũng lộ ra một chút lười biếng. Nghe vào tai rất dễ khiến cho người ta muốn sa vào trong đó.
"Kiều Trác Phàm..." Tiếu Bảo Bối cúi cái đầu nhỏ xuống, nằm sấp ở trên ghế sofa không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương kia, giống như một cô dâu nhỏ bị uất ức.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho tim của Kiều Trác Phàm đau lòng không thôi.
“Làm sao vậy?” Lúc nói những lời này, thì Kiều Trác Phàm đã đứng lên khỏi ghế làm việc, sải bước đi về phía cô.
“Không sao... Không sao hết!” Giọng nói của cô rất nhẹ rất dịu dàng khiến cho người ta muốn cắn cô một cái.
“Không sao mà vẻ mặt lại như thế này? Mau lên, mau nói cho anh biết bị làm sao nào? Con mẹ nó ai dám bắt nạt em?”
Anh đã đi tới bên cạnh cô, cánh tay dài nhấc cả người của cô và cái túi xách ở trên ghế salon lên, ôm vào trong lòng.
Mà cái tư thế này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không được thoải mái.
Chỗ không thoải mái còn không phải là do hai tay của Kiều Trác Phàm ôm cái mông nhỏ của cô lên.
Động tác này khiến cho hai chân ngắn của Tiếu Bảo Bối không chạm tới đất, nhìn có chút nhếch nhác.
Vì vậy cô giãy giụa: “Thả em ra...”
Bởi vì cô có chút ngượng ngùng nên giọng nói của cô mang theo chút nức nở.
Mà điều này lại khiến cho người đàn ông ôm cô cảm thấy cô đang đau khổ tới cực điểm.
Mà lúc người đàn ông lo lắng ép hỏi xem cô gái nhỏ này đã xảy ra chuyện gì, thì đôi mắt của cô bị những sợi tóc mái rũ xuống che đi một tia giảo hoạt chợt lóe sáng lên trong đôi mắt của cô!